Tiếng nói của Tư Hạ rơi xuống trong nháy mắt trong bầu không khí đang thoải mái cơ hồ trong nháy mắt lạnh xuống.
Lãnh ý như vậy lại được truyền tới từ trên người của Diệp Oản Oản.
Tư Dạ Hàn mặt vẫn âm trầm như nước ngồi ở chỗ đó không lên tiếng.
Diệp Oản Oản dùng sức bóp lấy hộp bánh ngọt trong tay, ánh mắt giống như mủi tên nhọn hướng về phía Tư Hạ bắn tới từng chữ từng chữ mà mở miệng “Tư Hạ! Ngươi thử lặp lại lần nữa xem!”
Tư Hạ bởi vì đáy mắt của cô lạnh cùng hàn ý bắn đến phía cậu cho nên cậu ta hoảng hốt trong chớp mắt, nhưng sau đó một giây kế tiếp bởi vì tức giận bật thốt lên mà nói “Nói liền nói! Tôi không có nói sai! Thím Cửu của ta nhất định là Tần Nhược Hi! Cô là cái thá gì cơ chứ!”
“Rào” một tiếng hộp giấy nhỏ bị bóp vỡ tiếng vang lên Diệp Oản Oản quét mắt một chút liền hướng về Tư Hạ đang ngồi ở phía trước nhào tới.
“Diệp Oản Oản! Cô lại dám đánh ta! Đánh người không đánh mặt a cô còn tới nữa sao”.
Phía trước đang lái xe Hứa Dịch nhìn thấy hai người bọn họ đánh thành một đoàn như hai con gấu con, quả thật là cũng sắp muốn khóc “Tư Hạ thiếu gia, Diệp tiểu thư, đừng đánh, nhanh dừng lại đi đừng đánh nhau nữa, như vậy rất nguy hiểm a!”
“Cô đánh tôi làm cái gì! Đánh chết tôi cũng không sửa đổi được sự thật này! Thím Cửu của tôi chính là Tần Nhược Hi!”
“Để tôi nói cho cậu biết! Để tôi nói cho cậu biết điều này nhé!” Diệp Oản Oản vung móng vuốt tới, “Lão nương nói cho cậu biết là vị trí Tư thái thái này tôi CMN chính là dù cho chó ăn cũng tuyệt đối sẽ bao giờ nhường không cho Tần Nhược Hi đâu!!!”
Hai người đánh nhau túi bụi ngay cả Hứa Dịch cũng bị liên lụy.
Lúc này hông của Diệp Oản Oản đột nhiên bị một cái tay kéo lại.
Một giây kế tiếp sau tiếng la hét “chó cũng không cho Tần Nhược Hi” cả người Diệp Oản Oản đã ngồi vào trên chân của Tư Dạ Hàn.
Diệp Oản Oản còn muốn đi về trước để nháo nữa lại vững vàng bị đè lại, tiếp theo đón lấy bên tai là âm thanh khàn khàn truyền tới của nam nhân như tiếng đàn cello “Ngoan ngoãn anh không cho em tự chửi mình như vậy.”
Cô mới không có tự chửi mình nha! Không cho chửi mình là chó. Diệp Oản Oản sửng sốt một chút mới phản ứng lại được ý của Tư Dạ Hàn.
Trong lòng nóng nảy nghe được lời nói của anh cô vô hình lại bình tĩnh được chút sau đó Diệp Oản Oản ngẩng đầu trừng mắt về phía Tư Dạ Hàn mở miệng nói “Không cho phép anh cưới Tần Nhược Hi!”
Kiếp trước nữ nhân này thiếu chút nữa đem cô ép thành người điên cô ta còn giết cả Đại Bạch nữa!
Diệp Oản Oản mới vừa nói xong liền phát hiện tâm tình của mình bị Tư Hạ – con gấu con kia kích thích không khống chế được nữa, vuốt ve cái trán buồn buồn mở miệng nói “Được rồi, anh muốn kết hôn ai là quyền tự do của anh, em sẽ không can thiệp vào đâu”.
Tư Dạ Hàn ánh mắt u ám mà nhìn cô yên lặng một hồi lâu sau mở miệng nói “Anh cũng không cần tự do.”
Diệp Oản Oản có chút kinh ngạc khi nghe câu trả lời này của anh “Chẳng lẽ anh thích bị người quản lý sao, nếu em ngày ngày tra xét, ngày ngày đối với anh quản đông quản tây anh không tức giận sao ”
Bàn tay của Tư Dạ Hàn một chút một chút một nhẹ khẽ vuốt ve đầu tóc của Diệp Oản Oản do đánh nhau mà rối bời sau đó đáp lại “Không tức giận.”
Diệp Oản Oản hiển nhiên không tin bĩu môi một cái lại hỏi, “Cái kia vậy nếu là chờ em có quyền thế, biến thành nữ đại lão một tay che trời, đem anh giam lại nơi nào cũng đều không cho đi ngay cả cha mẹ của anh cũng không cho anh nhìn thấy, bất kể anh đi đâu đều phái người đi theo anh theo dõi anh, còn đem anh khóa ở trên giường, hàng đêm đối với ngươi muốn làm gì thì làm sao đây ”
Tư Dạ Hàn nghe nói như vậy đột nhiên thật thấp mà cười một tiếng. Lời này của Diệp Oản Oản rõ ràng cho thấy có ý đồ riêng là đang tố cáo anh đây mà.
Sắc mặt của Diệp Oản Oản đen sẫm “Anh cười cái gì!” Anh còn có mặt mũi mà cười sao!
Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm cô gái đang tức giận khiến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cúi đầu hôn một cái trên khóe môi của cô rồi nói: “Anh rất chờ mong.”
Lúc Diệp Oản Oản phản ứng lại lời mà Tư Dạ Hàn mới nói xong ánh mắt đều trừng thành chuông đồng: ”!!!”
Về phần hai người khác trong xe.
Hứa Dịch: “Khục khục” có thể hay không quấy rầy một chút trên xe còn có người