Nhưng mà, anh không biết tại sao, trong phút giây nhìn thấy Trần Uyển Như không một mảnh vải này, Tô Thần lại cảm thấy xấu hổ không sao nói rõ được.
Anh lập tức cứng ngắc tại chỗ, không biết làm gì.
Ngược lại Trần Uyển Như rất bình tĩnh, cô giật giật môi, chỉ vào quần áo Lâm Dương ném trên đất, nói: “Lấy quần áo của anh ta tới đây cho tôi.”
“Lấy quần áo của anh ta làm gì?” Vẻ mặt Tô Thần có chút mất tự nhiên hỏi lại.
“Mặc.” Trần Uyển Như chỉ nói một chữ, lúc này Tô Thần mới phản ứng kịp, khi nhìn lại Trần Uyển Như, lại phát hiện đáy mắt cô, đã hoàn toàn bình yên, nào còn ánh sáng rực rỡ động lòng người vừa rồi nữa?
Tô Thần “hừ” một tiếng, liền đi đến phía trước quần áo của Lâm Dương, cúi người, tùy ý nhặt áo sơ mi của anh ta lên, ném cho Trần Uyển Như.
Trần Uyển Như mặc áo sơ mi của Lâm Dương trên người, vừa vặn che được mông cô, cô miễn cưỡng giơ tay lên, lấy qυầи ɭóŧ của mình mặc vào, sau đó mới vươn tay nói với Tô Thần: “Phiền anh kéo tôi lên một chút.”
Tô Thần híp con mắt hẹp dài, giậm chân đi đến trước mặt Trần Uyển Như, vươn tay, kéo cô lên, phát hiện toàn thân cô mềm mại vô lực, mặt lập tức đen lại, đáy lòng có một sự tức giận không thể nói rõ, Lâm Dương vậy mà bỏ thuốc cô?
Anh dùng lực kéo Trần Uyển Như vào trong lòng mình, bế lên, động tác nhanh đến khó tin, Trần Uyển Như có chút không phản ứng kịp, vừa xoay người lại, đã rơi vào trong lòng Tô Thần, cô há to miệng, như muốn nói gì đó, cuối cùng lại ngậm miệng, không chú ý tới khi Tô Thần ôm cô đi, khi đi qua bên người Lâm Dương, hung hăng nâng chân lên, hung hăng đạp một cái vào dưới háng Lâm Dương.
Người phụ nữ nhìn thấy Trần Uyển Như, lập tức nghênh đón.
“Chị Uyển Như, chị có sao không?”
“Mẹ kiếp, Lâm Dương cũng đánh chị? Để xem ông đây không phế anh ta đi!”
Tô Thần hoàn toàn không để ý đến lời nói của A Kim và người phụ nữ của A Kim, chỉ mở cửa xe, thô bạo nhét Trần Uyển Như vào, sau đó giọng điệu cực kỳ không kiên nhẫn nói với A Kim và người phụ nữ của anh ta: “Các người mau rời khỏi nơi này đi!” Sau đó liền lên xe, giẫm lên chân ga, rời đi cực nhanh.
Trần Uyển Như ngồi trong xe, nhìn Tô Thần một mực chạy xe, hỏi: “Đi đâu thế?”
“Bệnh viện!” Giọng Tô Thần vẫn không thân thiện như cũ, thật ra anh cũng không biết mình rốt cuộc bị làm sao, chỉ cảm thấy lồng ngực như có một cái gì lấp kín, cực kỳ khó chịu!
“Tôi không sao!” Trần Uyển Như theo bản năng đáp lại một câu, cô không muốn bị người khác thấy bộ dạng nhếch nhác của mình, vì thế lại nói thêm: “Tôi phải về nhà!”
Sắc mặt Tô Thần đen lại, đáy lòng càng tức giận, không để ý tới Trần Uyển Như, chỉ một mực lái xe, Trần Uyển Như giơ tay lên, mở dây an toàn, liền muốn đẩy cửa xe, Tô Thần lập tức dừng lại, quát Trần Uyển Như: “Cuối cùng cô muốn thế nào?”
“Tôi nói, tôi phải về nhà!” Giọng điệu của Trần Uyển Như vô cùng bình tĩnh, nhìn thấy dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Tô Thần, Trần Uyển Như lại mở miệng, nói: “Tôi như thế này, rất không tiện gặp người khác!”
Trần Uyển Như nói một câu: “Cảm ơn anh đã đưa tôi về.” Liền một mình xuống xe, vừa mới đi một bước, liền không cẩn thận mềm nhũn trên mặt đất.
Mặt Tô Thần âm trầm đẩy cửa xe xuống, đi đến trước mặt Trần Uyển Như, xách cô từ trên mặt đất lên, vẫn ôm ngang cô trong ngực như cũ, hung dữ mở miệng: “Lầu mấy?”