Trần Uyển Như gật đầu một cái, trên mặt không có nửa điểm lúng túng, mỉm cười “À” một tiếng thật dài, sau đó nói: “Thì ra Tô thiếu gia không phải tới chờ tôi....... Vậy, tôi cũng không quấy rầy nhã hứng của Tô thiếu gia nữa, gặp lại!”
Trần Uyển Như nói xong, liền bước qua người Tô Thần dời đi.
Tô Thần lúc này mới biết mình bị Trần Uyển Như dắt mũi, anh mất khống chế vươn tay, nắm lấy cổ tay của Trần Uyển Như.
Trần Uyển Như nghiêng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt của Tô Thần.
Đáy mắt anh, kỳ lạ là lại có chút đỏ.
Đáy lòng cô không giải thích được, có chút run rấy.
Hồi lâu, anh mới hơi buông lỏng bàn tay đang nắm tay cô, nhìn vào mắt cô, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nói: “Tối nay, tôi tới, là tìm cô.”
Trần Uyển Như trợn to hai mắt........ Từ trước đến giờ cô luôn bình tĩnh thong dong, nhưng vào giờ phút này, nhưng không có nghĩ đến đường đường là Tô thiếu gia, thế nhưng lại trực tiếp thừa nhận, anh là đến tìm cô........
Một giây kế tiếp, Tô Thần mở miệng, âm thanh có chút lạnh nhạt: “Tôi tới, là để nói cho cô biết, đừng quên, cô đang đánh cược với tôi, cho tôi cơ hội để bồi dưỡng tình cảm, bát kỳ lúc nào tôi cũng có thể xóa bỏ trận đánh cược này! Tô Thần tôi trước đến giờ không làm mua bán lỗ vốn, Trần Uyển Như cô thì ba ngày hai bữa lại có hẹn với người đàn ông khác, còn tôi thì lại bị đẩy xa ngàn dặm, rõ ràng đã vi phạm điều kiện của trận cá cược này, cho nên....... Hôm nay tôi tới, là để thêm một điều kiện, trước khi trận đánh cuộc của chúng ta kết thúc, tốt nhất cô nên cách xa đàn ông ra một chút!”
Sau khi Tô Thần nói xong, từ từ buông tay Trần Uyển ra, anh từ từ lui một bước về phía sau, sống lưng thẳng tắp, nhìn Trần Uyển Như nói: “Cô kết hôn cũng tốt, chưa cưới cũng được, cô chơi như thế nào, đều không có quan hệ gì với tôi, nhưng chơi cùng tôi, tất cả điều kiện đều phải do tôi quyết định, nếu như cô thật sự là một ngày dời khỏi đàn ông không thể sống, vậy cũng phải chờ tới lúc trận đánh cược cùng tôi kết thúc, mới có thể đi tìm đàn ông!”
Trần Uyển Như nhìn ánh mắt sâu thẳm của Tô Thần, lần đầu tiên trong đời, thấy được sự kinh khủng từ người đàn ông này.
Tô Thần nhìn bộ dáng Trần Uyển Như giống như bị chấn động trước lời nói của mình, ngược lại cảm thấy đáy lòng thoải mái hơn rất nhiều, không nói thêm gì nữa, liền xoay người, cất bước đi về phía chiếc xe đỗ trước đó không xa.
Trần Uyển Như lẳng lặng đứng dưới đèn đường, duy trì một tư thế duy nhất.
Cô rõ ràng là đang sững sờ.
Nhưng Tô Thần ngồi ở trong xe, liếc mắt nhìn bóng dáng của cô, lại phát hiện, trông cô vô cùng cao ngạo.
Ánh mắt của anh lóe lên một cái, không chút do dự vặn khóa xe, đạp chân ga, rời đi.
Sau một lúc lâu Trần Uyển Như mới chậm rãi hoàn hồn, sau đó liền nhẹ nhàng cười cười, xoay người, đi vào tòa nhà.
Về đến nhà, mới vừa lấy chìa khóa ra, cửa đã bị An Nam mở ra từ bên trong, vội vàng kéo Trần Uyển Như vào trong phòng, vừa để cô ngồi trên ghế sa lon, vừa chân chó rót một chén nước cho Trần Uyển Như, cả người lại ngồi trên ghế salon bóp vai cho Trần Uyển Như, hỏi: “ŧıểυ Như, Đường Kỳ tìm cậu, nói cái gì vậy?”
Trần Uyển Như cố tình uống nước thật chậm.
An Nam gấp đến độ cũng sắp nhảy lên: “ŧıểυ Như, cậu mau nói đi, rốt cuộc Đường Kỳ đã nói gì với cậu! Cậu nhanh lên một chút đi, sắp vội chết mình rồi!”
Trần Uyển Như nhìn bộ dáng của An Nam, rốt cuộc không nhịn được bật cười, sau đó biếng nhác duỗi lưng một cái, nói: “Đường Kỳ hỏi mình cậu đang ở đâu?”