Trần Uyển Như không nói chuyện, đáy mắt lóe ra một chút cảm động, người khác cũng mắng cô như vậy, có lúc cô đều cảm thấy mọi người mắng cô là đúng, nhưng cố tình mỗi lần An Nam nghe được sẽ có bộ dáng rất tức giận!
An Nam hừ một tiếng, nói tiếp: “Thật ra thì, bọn họ đều không biết cô...cô là người hiền lành nhất mà tôi từng gặp, rõ ràng cô yêu Lý Tình Thâm, tại sao cô không tranh thủ cơ hội, dù là Lý Tình Thâm không cho cô bất cứ cơ hội nào, dù cô và anh ta không cách nào ở chung một chỗ, nhưng mà tôi vẫn không hiểu, tại sao cô phải giúp Lăng Mạt Mạt? Thậm chí còn không tiếc bỏ qua sự nghiệp âm nhạc mười năm của mình, năm lần bảy lượt ở nước ngoài chú ý tới hành động của bọn họ, một khi thấy Lăng Mạt Mạt có chuyện, lập tức bay từ nước ngoài đến thành phố X. Còn có tôi........ Cô không cần phải ngại vì thiếu tôi cái gì cả, bây giờ tôi nói với cô, tôi muốn ở chung một chỗ với Đường Kỳ, tôi muốn ly dị với cô, vậy mà cô lại đồng ý, còn giúp tôi đi tìm Đường Quốc An, ŧıểυ Như, cô có nghĩ tới bản thân mình hay không?”
“Trước nay tất cả mọi thứ cô làm luôn là vì người khác, tại sao cô lại không làm chút gì cho mình, có lúc tôi nghĩ, chẳng lẽ thật sự cô không có ghen tỵ, không có hâm mộ sao?”
Có rất ít người có thể làm được như Trần Uyển Như.
Có một câu nói, tên là gì.
Mất đi số mạng của mình, thì mình có được may mắn!
Trần Uyển Như rũ mắt xuống, nghe An Nam nói nhiều như vậy nhưng bản thân cũng không rõ mình có cảm giác gì, cả người một chút cảm xúc cũng không có, giọng nói bình tĩnh không có nửa điểm quanh co: “Đương nhiên là có ghen tỵ, cũng có hâm mộ, nhưng những thứ kia cũng không phải là cơ hội để tôi lấy cớ đi tranh giành.”
Có vài thừ, quả thật rất đẹp.
Giống như tình yêu của cô dành cho Lý Tình Thâm.
Cô gái trẻ ôm ấp tình cảm, mười hai năm, sớm sớm chiều chiều, đến bây giờ, đã trở thành một thói quen, trở thành một thứ không thể thiếu trong cuộc sống của cô.
Thứ đó rất tốt đẹp,trong cả đời cô rất ít gặp được, hôm nay nếu lấy được, cô làm sao có thể chịu được việc tự tay mình phá hư?
Cả đời này, cô chưa bao giờ nhận được sự dịu dàng nào, thế nên cho tới bây giờ, nɠɵạı trừ những lúc thành toàn cho người khác, đối xử tử tế người khác, cô lại không biết đối xử tử tế với mình như thế nào.
Một hồi lâu An Nam không nói gì, sau đó mới mở miệng, nói: “ŧıểυ Như, ly hôn với tôi rồi đi tìm một người đối tốt với cô, thử yêu anh ta, an ổn sống qua ngày đi, cả đời rất dài, luôn phải có một người bên cạnh, cô thì chỉ có một mình, tôi có chút đau lòng.”
Trần Uyển Như không nói gì, cô cảm thấy tim hình như hơi đau.
Cả đời rất dài, luôn cần một người bên cạnh......
đa͙σ lý này, cô không phải không hiểu.
Chỉ là, lòng của cô, không có cách nào tự do.
Lý Tình Thâm, để cho cô mất đi toàn bộ tự do, cô căn bản không có biện pháp lướt qua anh để nhìn thấy người khác.
Cô trầm mặc nhìn anh, hi vọng anh có thể may mắn có được hạnh phúc, chưa bao giờ cô có đượcnó, nếu có cũng là diễn kịchh, như vậy, cô có thể cảm thấy đáy lòng rất hạnh phúc, có thể mang theo những thứ thê lương này một mình.
Trần Uyển Như rũ mắt xuống, dẫn đầu dời đi đề tài: “Mấy ngày nay, ừ....... Gặp một người, anh ta đánh cuộc với tôi, đánh cuộc tôi sẽ yêu anh ta........”
“Là ai vậy!” An Nam tò mò hỏi thăm, đáy mắt mang theo ánh sáng: “Nói không chừng, anh ta chính là chân mệnh thiên tử của cô.”
Trần Uyển Như giống như được điều buồn cười nhất trên thế giới này, cười khẽ một tiếng, nói: “Làm sao có thể?”