Lý Tình Thâm một chút cũng không chớp mắt, ngưng mắt nhìn Lăng Mạt Mạt, đáy mắt hiện lên một loại sắc thái xinh đẹp, giọng nói của anh cố ý giảm thấp xuống rất nhiều, giọng nói mang theo một tầng từ tính, đặc biệt mê hoặc lòng người.
“Mùa xuân đến, anh lái xe chở em và đại thần nhỏ còn có quả táo nhỏ đi dã nɠɵạı chơi, đại thần nhỏ sẽ chăm sóc quả táo nhỏ, bắt bươm buớm, mà anh cùng với em? Liền len lén thừa dịp các con không có ở đây, nằm ở trên bãi cỏ màu xanh biếc, hôn môi triền miên, sau đó bị quả táo nhỏ nhìn thấy, mặt của em đỏ lên vùi vào trong lòng của anh, đại thần nhỏ bình tĩnh bẹt miệng, dắt quả táo nhỏ rời đi, lưu lại một câu xấu xa, ba mẹ hai người tiếp tục.”
Lăng Mạt Mạt nghe Lý Tình Thâm tái diễn lại những gì anh nói, liền bật cười, giống như trước mắt, cũng đã nổi lên xuân về hoa nở, khắp nơi xanh biếc, gió xuân ấm áp, cô và Lý Tình Thâm mỗi tay dắt một đứa bé, từng bước từng bước giẫm chân ở trên đồng ruộng, cả người lẫn trên mặt đều tràn đầy hạnh phúc động lòng người, giọng nói của cô mang theo vẻ hoảng hốt: “Ừ, vào mùa hạ, anh mang theo em cùng đại thần nhỏ còn có quả táo nhỏ đi nghỉ hè ở bờ biển, em sẽ bôi kem chống nắng cho quả táo nhỏ, anh bôi cho em, sau đó chúng ta cùng nhau dạy hai đứa con bơi lội”
Đáy mắt Lý Tình Thâm lan tỏa từng vệt gợn sóng lăn tăn, tiếp lời của cô..., anh nói tiếp: “Vào mùa thu chúng ta có thể đi dã nɠɵạı nướng đồ ăn, vào lúc thời tiết tốt, dựng một cái lều, nhìn sao trên trời cầu nguyện, sau đó hai đứa con không chịu đựng được, đã ngủ, anh và em, cứ nhìn đầy trời sao, lặng lẽ ước nguyện cả cuộc đời bên nhau, dĩ nhiên còn phải cầu nguyện cho hai đứa con của chúng ta khỏe mạnh mà lớn lên.”
“Vào mùa đông, tuyết rơi nhiều, chúng ta người một nhà làm người tuyết, hai lớn, hai nhỏ, một lớn là em, một lớn là anh, một nhở là đại thần nhỏ, một nhở là quả táo nhỏ”
Một câu nói cuối cùng, là Lăng Mạt Mạt cùng với Lý Tình Thâm nói ra.
Sau khi nói xong, bên trong nhà vừa yên tĩnh không chút tiếng động.
Họ chạm tay vào nhau, không biết bắt đầu từ lúc nào mà mười ngón tay của hai người đã đan xen vào nhau.
Anh nhìn cô, cô nhìn anh.
Hai người chăm chú nhìn nhau.
Trong mắt hai người chỉ nhìn thấy nhau, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Cuộc sống hạnh phúc nhất là cái gì? Đừng quá mức như thế.
Hai người yêu nhau ở chung một chỗ, có kết tinh tình yêu của cả hai, nắm tay nhau mà chết, sống bên nhau đến già.
Hồi lâu, Lý Tình Thâm mới khe khẽ giơ tay lên, vuốt ve mái tóc dài của Lăng Mạt Mạt, nhìn chăm chú vào đáy mắt của cô, lộ ra vẻ kiên quyết, một tầng thâm tình: “Mạt Mạt, đời này kiếp này, anh nhất định sẽ không phụ em.”
Anh quay ra nói với cô ước hẹn, trong đêm tân hôn, đưa ra lời hứa với cô, chỉ có một câu nói đơn giản, nhưng đối với cô đó là lời tâm tình nghe động lòng người nhất.
Anh khẽ cúi người, hôn một cái trên mi mắt cô, nói nghiêm túc: “Mạt Mạt anh sẽ dùng cả đời chứng minh cho em xem.”
Đáy mắt Lăng Mạt Mạt hiện lên một tầng ướt át, là ai đã từng nói, trên thế giới này, tốt đẹp nhất là ba chữ, không phải là anh yêu em, mà là hai chữ cả đời.
Cả đời thật ra thì không dài, một thân cây có thể sống trăm năm, một con rồng có thể sống ngàn năm, một con sông có thể chảy xuôi cả lịch sử, nhưng cả đời, thật ra thì chỉ ngắn ngủi mấy chục năm, trong nháy mắt rồi biến mất, nhưng cố tình trong vong mười năm, lại có rất nhiều người cho dù cả đời cũng không làm được.