Khóe mắt của anh ta có một giọt chất lỏng óng ánh, anh ta chậm rãi giơ tay lên lau, sau đó cất bước, đi về phía xe của mình ở đường đối diện.
Mới vừa đi tới giữa đường, trong lúc bất chợt, có một chiếc xe con lao về phía anh ta.
Lục Niệm Ca một chút phản ứng cũng không có, anh ta đi bộ, cùng bình thường không hề khác gì, trong đầu óc còn đang nghĩ, Lăng Mạt Mạt đã trở thành vợ của người khác rồi, anh ta và Giản Thần Hi ở riêng hai năm có thể chính thức ly hôn, từ đó về sau anh ta trở thành một mình, anh ta nên sống làm sao?
Ngay lúc anh ta nghĩ nên sống làm sao, anh ta lại cảm thấy một hồi xé gió, nghiêng đầu, thấy một chiếc xe con không rõ bảng số, chỉ là mơ hồ chói mắt, sau đó lại cảm thấy eo mình truyền đến một hồi đau đớn kịch liệt, cả người lập tức bay lên không trung, anh ta nhìn thấy tất cả mọi thứ ở trước mắt mình hoàn toàn mơ hồ, giống như là cách một tầng sương mù, anh ta mở trừng hai mắt, muốn xem rõ ràng một chút, cả người bay giữa không trung nhanh chóng rơi trên con đường cứng rắn, anh ta nghe thấy xương cốt của mình đứt gãy từng chút, có chất lỏng ấm áp từ tỏng lỗ mũi trong miệng chảy ra, anh ta lại không cảm thấy chút đau, chẳng qua là cảm thấy hơi sức chậm rãi từ từ biến mất, hô hấp càng ngày càng khó khăn, máu chảy mơ hồ trước mặt, hình như hiện lên một nụ cười sáng loáng, đó là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, cột tóc đuôi ngựa, nhảynhót từ chạy xa tầm mắt của anh ta
Tốc độ chiếc xe rất nhanh, sau khi đâm người liền đạp thắng ngay, âm thanh ma sát mặt đất có chút chói tai, xe mới ngừng lại.
Giản Thần Hi ngồi ở trong xe, nhìn Lục Niệm Ca trong vũng máu phía trước, khuôn mặt cô ta tái nhợt, nhưng lại hiện lên nụ cười ấm áp.
Thật ra thì, cô ta vẫn luôn chưa từng nghĩ tới muốn cùng anh ly hôn, cô ta chỉ muốn được gặp lại anh một lần, chỉ là muốn chọn kiểu chết sạch sẽ, khiến hai người chết cùng một chỗ.
Nhưng anh không thấy cô ta.
Anh thậm chí còn khiến luật sư liên hệ với cô ta, đem chuyện bọn họ li hôn giao cho người khác.
Giữa cô ta và anh, cuối cùng không có duyên phận.
Ânh từ đầu đến cuối cũng không từng yêu cô ta, có lẽ đã từng yêu, nhưng yêu như vậy, chỉ là khi anh mất trí nhớ, lầm tưởng cô ta là bạn gái anh, anh gánh vác trách nhiệm thôi.
Thật ra thì Lục Niệm Ca là một người đàn ông tốt.
Giản Thần Hi nghĩ, có lẽ cũng bởi vì anh chấp niệm yêu Lăng Mạt Mạt như vậy, mới có thể chọc cho cô ta càng thêm cố chấp.
Sai một ly, đi một dặm, người người cũng khuyên cô ta, quay đầu lại là bờ, biển khổ vô ai, nhưng cô ta đã sớm đứng ở giữa bể khổ, đi tới khó khăn, lui về phía sau cũng khó khăn.
Cô ta đau khổ tranh đoạt tới những thứ này, chỉ còn lại có một Lục Niệm Ca, cô ta không muốn thả tay.
Cô ta không muốn cùng anh ly hôn.
Giống như những gì cô ta đã nghĩ, bọn họ hao tổn đi, vẫn hao tổn đến chết hết, cô ta vẫn vợ anh, bên cạnh bia mộ của anh là cô ta, tên Lục Niệm Ca cùng Giản Thần Hi sẽ cùng tồn tại, cả đời lại một đời.
Trong tình yêu này, yêu đến cuối cùng, cô ta cũng không biết tìm được đường sống trong chỗ chết như thế nào.
Nếu không cách nào sinh, như vậy thì cùng chết thôi.