Lăng Mạt Mạt cầm míc lên, lộ ra một vẻ nghẹn ngào nhìn Lý Tình Thâm, theo âm nhạc, từ từ hát: Anh nói muốn tặng em một mơ ước lãng mạn, cám ơn em dẫn anh tìm được Thiên đường, dù cho cả đời mới có thể hoàn thành, chỉ cần em nói anh liền nhớ không quên.”
Lăng Mạt Mạt hát như vậy, mọi người có mặt ở đây đều mở to miệng, chậm rãi hát lên lời ca khó quên của ca khúc kinh điển này.
“Chuyện lãng mạn nhất mà em có thể nghĩ đến, chính là cùng anh đi tới lúc già, dọc theo đường đi lưu giữ từng chút cười vui, để đến sau này khi ngồi xích đu trò chuyện. Chuyện lãng mạn nhất em có thể nghĩ đến, chính là cùng anh đi tới lúc già, cho đến chúng ta có gì không thể đi nữa, anh vẫn như coi em là bảo vật trong lòng bàn tay.”
Video Lăng Mạt Mạt phỏng vấn trên kênh giải trí của thành phố X bị mọi người chen lấn phát xem.
Những người vốn xem thường và mắng Lăng Mạt Mạt, chín mươi chín phần trăm cũng đã thay đổi cái nhìn.
Tất cả nhắn lại, đều là chúc phúc cùng hâm mộ.
“Xa xưa có Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài, nước ngoài có Romeo và Juliette, mà ở thành phố X ta lại có Lý Tình Thâm và Lăng Mạt Mạt, thời xưa tình yêu có một không hai! Chúc bọn họ đầu bạc răng long, trai gái song toàn!”
“Lý Tình Thâm hoàn toàn thỏa mãn tất cả ảo tưởng của phụ nữ chúng ta, phải hay không? Thâm tình, một lòng, thủ thân như ngọc, tình thâm không phai đúng haykhông?!”
“Mong ước bọn họ bách niên hảo hợp!”
“Nếu như Lý Tình Thâm và Lăng Mạt Mạt còn không thể ở chung một chỗ, như vậy tôi cũng sẽ không tin tưởng vào tình yêu nữa rồi.”
“Thấy Lý Tình Thâm và Lăng Mạt Mạt, tâm tôi đã chết, trong lúc bất chợt lại sống lại rồi, giống như sẽ yêu.”
“A, ông trời ơi, hãy rơi xuống một Lý Tình Thâm cho tôi đi!”
“Làm thế nào bây giờ, tôi bất chợt lại muốn ly hôn”
“Cầu xin có Lý Tình Thâm, cầu xin có Lý Tình Thâm, cầu xin có Lý Tình Thâm”
Tất cả tin tức trên web nổ tung, tập đoàn Bạc Đế triệu khai cuộc họp gia đình.
Mọi người hội họp một chỗ.
Ôn Giai Nhân vui vẻ rạo rức ôm lịch xem ngày, nhìn mấy lần, sau đó bỗng nhiên nói một tiếng: “Ba ngày sau là ngày tốt, chúng ta sẽ kết hôn trong ba ngày tới đi!”
Lăng Mạt Mạt vốn đang uống nước, trong lúc bất chợt nghe được việc ba ngày sau đó, suýt nữa phun ra ngoài, đây không khỏi có chút quá gấp chứ?
Ba ngày, có thể chuẩn bị xong tất cả sao?”
Bạc Tình nhìn cái xuyên thủng ý nghĩ của Lăng Mạt Mạt, ngón tay luồn vào tóc dài Thất Thất, quấn quanh trong lòng bàn tay, từ từ nở nụ cười, nụ cười yêu dã khiến điên đảo chúng sinh: “Được, vậy ba ngày sau đi.”
Ngay sau đó, bưng một ly trà lên, khẽ nhấp một ngụm, quay sang Lăng Mạt Mạt nói: “Cháu cứ yên tâm, tất cả sẽ kịp, bảo đảm cho cháu hôn lễ sang trọng nở mày.”
“Chỉ là trước đó, theo phong tục, để may mắn, chú rễ và cô dâu cũng không được gặp mặt.”
“Nói tới chỗ này, ngược lại tôi nghĩ tới, hiện tại Mạt Mạt coi như là trẻ mồ côi, chúng ta rước dâu thế nào? Cũng không thể từ trong khách sạn ra đón chứ?”
“Đúng vậy, đây cũng là một vấn đề.”
“Tùy tiện chọn một nhà, từ nhà đó đi tới Lý trạch thì là được rồi.”
“Vậy nhà chúng tôi đi!” Vẫn là Tứ gia trăm miệng một lời nói ra những lời này.
Bạc Sủng Nhi hừ một tiếng, nói: “Đương nhiên là nhà chúng em rồi! Nơi này chỉ có một mình em là con gái, em có thể chăm sóc Lăng Mạt Mạt đấy!”