“Không có chuyện gì lớn, chỉ là không biết những tin tức giải trí mấy ngày qua có để lại cảm xúc gì cho Tô thiếu gia không?” Giản Thần Hi nhìn chằm chằm Tô Thần, đáy mắt lóe lên từng tia giễu cợt: “Lăng Mạt Mạt thật đúng là có bản lĩnh gây chuyện. Cô ta bắt cá hai tay. một bên là Enson, một bên là thần thoại. Thế mà nhìn dáng vẻ Tô thiếu gia dường như đó là chỉ chuyện bình thường. Lăng Mạt Mạt khiến cho người anh em từ nhỏ của anh mất mặt, Enson cũng khiến cho người anh em của anh bị mọc sừng. Vậy mà anh một chút phản ứng cũng không có.”
Tô Thần nhả ra một vòng khói thuốc, sau đó dập tắt thuốc lá, nhìn lướt qua Giản Thần Hi, tàn thuốc trong tay bị anh bắn thẳng lên không trung, rơi chính xác trên sàn nhà sạch bóng. Hai tay anh đút vào túi, hướng về phía Giản Thần Hi nở nụ cười châm chọc:“ Lăng Mạt Mạt trước đây qua lại với Enson như thế nào, người anh em của tôi không để ý, tôi chỉ là một người bạn, để ý đến làm cái gì. Huống chi, đó lại không phải là người phụ nữ của tôi.”
Giản Thần Hi có chút sững sờ, Cô ta không nghĩ Tô Thần lại nói ra những điều như vậy.
Ngược lại, Tô Thần không có ý định im miệng, có thể là vì không muốn cùng Giản Thần Hi tiếp tục dây dưa nữa, liền dứt khoát nói tiếp: “Nhìn cô hình như không cam tâm, có phải không? Nói thật cho cô biết, những chuyện đang xảy ra, là tôi chủ mưu đấy. Bây giờ, cô đã hiểu chưa?”
Sắc mặt Giản Thần Hi biến đổi có phần cứng ngắc.
“Giản Thần Hi, cô chọn cách này để bới móc, chia rẽ, trình độ vẫn còn non và xanh lắm. Muốn chia rẽ, phá hoại chuyện này, trừ phi có ma lực.”
Tô Thần nói xong, liền cất bước đi về phía thang máy.
Giản Thần Hi hóa đá chỗ, tinh thần khó mà phục hồi lại.
Bên trong phòng khách tầng một có treo TV, thông thường đưa tin về kênh giải trí của thành phố X. Quảng cáo ngừng lại, bên trong TV chuyển đến chuyên mục phỏng vấn mỗi tuần một lần. Chuyện chẳng có gì lạ. Chỉ có điều, bên trong TV bất chợt truyền tới một giọng nói, khiến cho Tô Thần dừng chân.
“ Xin chào. Chúc quý vị một buổi tối tốt lành, thật vui mừng vì quý vị đang theo dõi chuyên mục giải trí “mỗi tuần gặp gỡ một ngôi sao“. Tối nay, chúng tôi mời tới đây một vị khách mời có chút thần bí. Cô chính là.........” MC lần nào mở màn cũng ca cái điệp khúc này, khiến cho khán giả cảm thấy cực kỳ nhàm. Hận không thể chuyển kênh: “Lăng Mạt Mạt ŧıểυ thư!”
Giản Thần Hi nghe thấy năm chữ kia, lập tức xoay người, chạy đến chỗ ti vi.
Tô Thần cũng giống như thế.
Bọn họ chỉ thấy, Lăng Mạt Mạt mặc trang phục đơn giản, trên khuôn mặt là nụ cười chân thành. Từ trong hậu đài đi ra.
Hai ngày nay, không biết anh đã hút hết bao nhiêu hộp thuốc lá.
Toàn bộ không gian bên trong phòng ngủ của biệt thự, đều là sặc sụa mùi thuốc lá.
Anh cũng không biết mình đã duy trì tư thế ngồi bất động trên ghế salon bao nhiêu tiếng. Trước mặt là bình hồng trà, đã sớm nguội lạnh.
Cả đêm anh không ngủ, trong đầu luôn phảng phất dáng điệu và giọng nói vui tươi của cô.
Cô vẫn quyết định đi.
Anh sao có thể vì tức giận mà đánh cược với chính mình, hướng về phía người con gái anh yêu hơn cả tính mạng, mà nói một câu chia tay chứ. Kết quả anh được cái gì? Cũng không thể giữ cô ở lại.
Anh thức trắng một ngày một đêm, trong đầu là những chuyện mà hai đứa đã từng trải qua, cứ lập đi lập lại, từng ly từng tí. Anh cố gắng tìm lý do để thuyết phục bản thân mình, cứ quyết định như vậy đi bởi cuối cùng thì cô có quan tâm gì đến anh đâu.
Thế nhưng, anh lại phát hiện, anh căn bản không tìm được một lý do gì để ngừng yêu cô. không những thế, trong đầu lại tìm được vô vàn lý do để anh không thể buông tay.
Lý Tình Thâm lại đốt một điếu thuốc. Đầu ngón tay kẹp thuốc chậm rãi nâng lên, hít một hơi. Trong miệng chỉ toàn là đau đớn.
Anh không phải là xem nhẹ lời chia tay đã nói, nhưng lần này, anh thật sự muốn buông tay sao?