Lý Tình Thâm rất khuya mới ngủ, vẫn ôm cô, nhìn chằm chằm mặt của cô, đến sáng sớm, anh thật sự chịu không được đã ngủ, cô liền mở mắt.
Cô ảo não nhìn váy của mình bị anh xé nát, liền tùy tiện mặc một cái áo sơ mi của anh, rón rén đi vào trong phòng ngủ khác, tùy tiện tìm một bộ quần áo mặc vào, cô nhanh chóng rửa mặt, lúc đi ra, còn không quên trở lại để đóng của phòng ngủ của anh, liếc mắt nhìn anh đang ngủ say.
Cô yên lặng nhìn một hồi, liền xoay người rời đi.
Cô không phát hiện, trong nháy mắt khi cô xoay người kia, người đang ngủ say ở trên giường đã mở mắt.
Lăng Mạt Mạt đi tới cửa trường học của thành phố X, thanh toán tiền xe taxi, liền tiến vào trường học, chạy thẳng tới phòng của học sinh.
Cô đã quen thuộc trường học này đến mức rõ như lòng bàn tay, nhắm mắt lại cũng có thể tìm được chổ của học sinh ở nơi nào, cự ly từ cửa trường học đi đến đó cũng không xa, chỉ mất 10 phút đi bộ, thế nhưng mười phút, đối với Lăng Mạt Mạt mà nói, thì lại dài như một thế kỉ, cuối cùng khi cô đi tới cửa phòng của phòng học sinh, cô cảm thấy sức lực của mình đã hoàn toàn cạn kiệt.
Cô gõ cửa, liền mở cửa, giáo viên đang ngồi bên trong biết cô, nhiệt tình đứng lên, mời cô ngồi xuống, còn đích thân rót cho cô một ly trà nóng, trong miệng than thở không dứt: “Lăng Mạt Mạt, chúc mừng cô, vậy mà lại thi đậu học viện âm nhạc Vienna.”
“Cảm ơn cô.”
Lăng Mạt Mạt gượng gạo cười cười.
Giáo viên ngồi ở trước mặt của Lăng Mạt Mạt, từ trong ngăn kéo rút ra một sấp tài liệu, đưa cho Lăng Mạt Mạt: “Những tài liệu này cô ký tên đi, là hiệp nghị mà học viện âm nhạc Vienna gửi tới.”
Lăng Mạt Mạt khẽ gật đầu, nhận lấy, lung tung nhìn qua một lần, liền cầm bút ở một bên lên, dừng lại một giây đồng hồ, cắn răng một cái, liền ký tên của mình, sau khi ký xong, thậm chí nhìn cũng không dám liếc mắt nhìn, nhanh chóng trả lại cho giáo viên kia.
Kế tiếp giáo viên nói cho cô một chút việc cần chú ý, nói cho cô biết không cần khẩn trương, cứ phát huy như bình thường là được, sau chính là một chút lời khách sáo, lòng Lăng Mạt Mạt lòng không yên, rốt cuộc lúc giáo viên nói: “Vậy tốt rồi, đã không có chuyện gì nữa.” Lăng Mạt Mạt nhanh chóng đứng lên, rất cung kính cúi người, chào rồi nói cảm ơn, liền đi ra ngoài.
Lăng Mạt Mạt đi ra phòng học sinh, đáy lòng cũng là nặng trĩu, năm năm sau ai có thể đoán năm năm sau mọi thứ sẽ như thế nào?
Giữa anh và cô, có thể vượt qua năm năm này sao?
Tinh thần Lăng Mạt Mạt hoảng hốt, trong lúc bất chợt liền đụng phải một người ở trước mặt mình. Cô cúi đầu nói “Xin lỗi, mời tánh đường” rồi tiếp tục đi về phía trước, nhưng người nọ vẫn như cũ chắn trước mặt cô, cô có chút nổi cáu ngẩng đầu lên, vẻ mặt lập tức tái nhợt: “Tình thâm? Làm sao anh lại ở chỗ này?”
Sắc mặt Lý Tình Thâm cũng cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm vào cô.
Anj vừa mới gọi điện thoại hỏi thăm thì biết cô đã ký tên để chuẩn bị đi Vienna rồi!
Đến cuối cùng cô vẫn lựa chọn đi sao?
Lý Tình Thâm cảm thấy đáy lòng vừa đau vừa giận, môi của anh tái nhợt, một hồi lâu, mới trực tiếp bắt lấy cô.