Cả người mệt mỏi nằm ở trên giường, Lăng Mạt Mạt nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, nước mắt liền chậm rãi chảy xuống.
Khóc một lúc, Lăng Mạt Mạt đã ngủ, nhưng ngủ không ngon, không đến nửa tiếng đã tỉnh lại, vừa vặn là gần tối, ánh sáng màu đỏ như máu của mặt trời hắt vào từ ngoài cửa, cả căn phòng cũng trở nên ráng hồng, Lăng Mạt Mạt mất hồn nhìn lên trần nhà trắng như tuyết, cầm điện thoại di động lên, phát hiện không hề có một tin nhắn hay một cuộc gọi nào của Lý Tình Thâm, đáy lòng của cô có chút mất mát.
Trong thời gian cô và Lý Tình Thâm lui tới, bọn họ chưa bao giờ cãi nhau, ở chung vô cùng hòa hợp, mặc dù thỉnh thoảng cũng có chút không vui, cái gọi là có chút không vui, cũng chỉ là do tâm tư xoắn xuýt của cô gái nhỏ, Lý Tình Thâm đều sẽ gọi một cuộc điện thoại hoặc gửi tới một tin nhắn, mọi thứ lại trở lại bình thường.
Nhưng mà bây giờ, cũng đã nhiều giờ trôi qua, Lý Tình Thâm cũng không gửi đến bất kì thứ gì, sợ rằng lần này,anh thật sự giận rồi!
Cô có nên gọi cho anh một cuộc điện thoại hay không?
Lăng Mạt Mạt cầm điện thoại di động lên, ngơ ngác nhìn tên của anh trong danh bạ, Lý Tình Thâm trước đó đã từng nói, gọi điện thoại hoặc là ở lại hoặc là chia tay.
Đáy lòng Lăng Mạt Mạt có chút rối rắm và buồn bực, tay lại chậm rãi buông thỏng mềm nhũn đặt trên giường, đặt điện thoại di động ở một bên.
Lựa chọn thế nào đây?
Căn bản không thể nào lựa chọn.
Cô không muốn buông tha Lý Tình Thâm, cái này là thật!
Nhưng mà, học viện âm nhạc Vienna, cô muốn đi học ở đó, cái này cũng là thật!
Nếu như Lý Tình Thâm bắt cô kiên quyết trong hai chọn một, cô có thể làm gì?
Cô hiểu rõ anh, nhìn anh có vẻ rất bình tĩnh, thật ra đã vô cùng tức giận rồi!
Lăng Mạt Mạt hạ mi mắt, bàn tay nắm ga giường, càng ngày càng dùng sức.
“Yêu anh giống như là loại tín ngưỡng, thành kính đến nỗi thương tích đầy mình“.
Chuông điện thọai dễ nghe vang lên trong căn nhà yên tĩnh, có vẻ cực kỳ đột ngột, Lăng Mạt Mạt ngẩn người một chút, nhanh chóng cầm lấy điện thoại di động, có một giây, đáy lòng của cô vô cùng mong đợi, đế nỗi cô không dám nhìn vào màn hình điện thoại di động, thời gian giống như dừng lại mấy giây, cô mới chậm rãi cúi đầu, sau đó nỗi thật vọng giống như đang ăn mòn toàn thân cô.
Không phải anh mà là một số xa lạ.
Lăng Mạt Mạt như đưa đám nghe máy, không còn hơi sức nói một câu: “Xin chào, Lăng Mạt Mạt.”
“Lăng ŧıểυ thư, tôi là thầy giáo Chu của Đahi học X, Lăng ŧıểυ thư đã nhận được thông báo trúng tuyển của học viện Vienna chưa?”
“Nhận được rồi.”
“Là như vậy, Học viện Vienna, khoa âm nhạc của Đại học X chỉ có mấy học sinh thi đỗ, hiện tại Lăng ŧıểυ thư cũng thi đỗ, trường học rất vui mừng, tôi gọi điện thoại đến, một là đại biểu trường học thư bày tỏ chúc mừng cùng cảm tạ dành cho Lăng ŧıểυ thư, hai là buổi sáng ngày mai đúng chín giờ, mời Lăng ŧıểυ thư đến trường Đại học X, làm thủ tục nhập học, thời gian cấp bách, quá thời gian sẽ không đợi.” Thầy giáo Chu hòa ái dễ gần mà nói xong rồi những lời này, cuối cùng lại bổ sung một câu: “A, đúng rồi, điểm cuối cùng cần nhắc nhở chính là, ngày mai khi đi đến, nhớ mang theo hộ chiếu.”
Lăng Mạt Mạt cầm điện thoại di động, bình ổn sự khẩn trương của mình, mới hỏi: “Những thủ tục kia muộn nhất là phải làm vào lúc nào?”
Cô còn không xác định được, mình muốn đi hay không.
“Hiện giờ, sau khi hỏng vấn xong, đại khái là ngày mai, em cần bay một chuyến đến Vienna, tham quan trường học một chút.” Sau khi thầy giáo Chu nói xong, mới ý thức được có chút kì lạ, hỏi: “Có vấn đề gì không?”