Người ngoài không biết Lý Tình Thâm và Enson đều là một người, thỉnh thoảng Lăng Mạt Mạt sẽ nửa đùa nửa thật tán dương Enson với Lý Tình Thâm, Lý Tình Thâm cũng nhiều lần hưởng thụ, lần này cũng không nɠɵạı lệ, mặt không đỏ không thở gấp mà nói: “Tất nhiên, cũng không xem đó là bạn trai của ai!”
Lăng Mạt Mạt cười ha hả gật đầu, nói: “Đúng vậy, đúng vậy! Cho nên, lần ngày lời bài hát cũng giao cho Enson vậy...!”
Lý Tình Thâm cũng cười,: “Đã đã đỡ hơn chưa?Anh ở bên ngoài chờ em.”
Lăng Mạt Mạt lúc này mới nhớ mình đang ở trong toilet, tự nhiên cười cười: “Lập tức!” Ngay sau đó cúp điện thoại, liền đứng dậy, đẩy cửa phòng toilet, đi ra ngoài.
Lăng Mạt Mạt nghĩ thầm là do Lý Tình Thâm gọi điện thoại đến hay sao? Chỉ là mấy câu nói đùa đơn giản, ngược lại thân thể thoải mái hơn rất nhiều, cô đi giày cao gót đi tới trước mặt của Lý Tình Thâm, liếc mắt một cái, vui mừng kéo cánh tay của anh, cười rực rỡ.
Lý Tình Thâm nhìn cô đã hàng trăm hàng vạn lần, hôm nay thấy cô nở nụ cười rực rỡ, giống như hoa tươi nở rộ, tâm trạng cũng không tự chủ mà trở nên vui vẻ hơn, bình tĩnh đi đến, trong chốc lát, đã kéo cô vào trong ngực, ôm thật chặt.
Lăng Mạt Mạt bị ôm bất thình lình, rất sững sờ, thuận miệng, hỏi: “Thế nào?”
Lý Tình Thâm không nói lời nào, chỉ là ôm cô thật chặt.
Lăng Mạt Mạt yên lặng mặc cho anh ôm, một hồi lâu, cô mới nghiêng đầu, nhìn gò má hơi đỏ của Lý Tình Thâm, cho là hôm nay anh uống nhiều rượu, say, cho nên không thoải mái?
Liền mở miệng, quan tâm hỏi thăm: “Uống nhiều quá sao?”
Lý Tình Thâm từ từ nghiêng đầu qua, cô gái tóc đen da trắng, trắng đen rõ ràng, sạch sẽ thuần khiết, ngay cả đôi mắt to của cô, cũng là trắng đen rõ ràng, lấp lánh rực rỡ, Lý Tình Thâm cảm thấy mình vốn là không say, nhưng trong lúc bất chợt đã say khướt rồi.
Anh nâng khóe môi, khẽ di chuyển bờ môi mỏng, nhẹ nhàng nói: “So với em cũng chỉ là nhạt như nước, có thể “ ngàn chén không say “.”
Lý Tình Thâm nhìn trên trán cô phong tình vạn chủng, ngược lại lại cảm thấy rất đẹp, có lẽ thật sự là người có tình thì càng ngày càng đẹp, anh không nhịn được lại đem cô ôm thật chặt trong lòng, khẽ nâng khóe môi, cười như không cười, ở bên tai cô, nói lời tâm tình: “Có tình với em, không rượu tự say.”
Lăng Mạt Mạt sửng sốt một chút, nhìn khuôn mặt đẹp đẽ gần trong gang tấc, trên mặt mặc dù chỉ là cười nhạt, nhưng đáy lòng lại có chút gợn sóng.
So với em cũng chỉ nhạt như nước, có thể “ ngàn chén không say “.
Yêu một người, không cần rượu, cũng có thể tự say.
Chàng trai cô yêu, luôn trong lúc cô lơ đãng, nói lời ngon tiếng ngọt.
Lăng Mạt Mạt vùi ở trong ngực của anh, cười đến trong veo, tiếng tin đập vững chắc của anh ngay bên tai của cô, cô nghe thấy chính mình lẳng lặng mở miệng, giống như một giấc mơ,âm thanh bé đến không thể nghe thấy: “Em cũng thế.”
Nhưng anh vẫn nghe được, âm thanh nhỏ nhẹ như vậy, nhưng mỗi một chữ lại như đánh thật mạnh vào trong tâm anh. Cô nói, cô cũng vậy
Hồi lâu, hai người mới cùng nhau rời đi.
Không có ai chú ý tới sau lưng của bọn họ, có một người lẳng lặng cầm điện thoại di động, cười cực kỳ hưng phấn.
Tiệc sinh nhật của Cẩm Úc bận rộn loay hoay đến nửa đêm mọi người mới bắt đầu giải tán, Lý Tình Thâm lái xe đưa Lăng Mạt Mạt về nhà, dọc theo đường đi, không biết tại vì sao, nhưng Lăng Mạt Mạt lại cảm thấy đáy lòng có chút lo lắng, cảm giác mơ hồ giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra, tuy nhiên lại không biết đó là chuyện gì ——