Bãi đỗ xe cách sân thể dục hơi xa, Lý Tình Thâm không đi mua ô, chỉ lôi kéo tay Lăng Mạt Mạt, xông vào mưa phùn chằng chịt.
Anh kéo cô chạy như bay.
Tốc độ rất nhanh.
Lăng Mạt Mạt mặc cho anh lôi kéo mình chạy, cô nhắm mắt lại, có thể nghe thấy tiếng gió, nghe thấy hơi thở trên người anh.
Cô không chút sợ hãi, cô cảm thấy, yêu một người là mặc cho người ấy lôi kéo mình chạy không có mục đích, cũng sẽ không sợ lạc phương hướng.
Lý Tình Thâm lôi kéo Lăng Mạt Mạt chạy một khoảng cách rất xa.
Mưa không lớn, trên thân hai người cũng chỉ là cảm giác hơi dính dính.
Trong lúc bất chợt bước chân anh dừng lại.
Lối đi bộ rộng rãi không một bóng người, chỉ có đèn đường sáng mờ nhạt.
Cô và anh đứng giữa đường, cùng thở hổn hển.
Hồi lâu anh mới quay đầu nhìn cô.
Vừa vặn cô cũng quay đầu.
Bốn mắt giao tiếp, nhìn nhau cùng cười.
Rất lâu, anh mới chậm rãi dắt tay của cô, đem cô ôm vào trong ngực.
Hai người an tĩnh ôm lấy nhau, mãi cho đến khi hô hấp chậm lại, cô nghe thấy âm thanh của anh, chậm chậm vang lên: “Mạt Mạt, anh kể chuyện xưa cho em nghe nhé.”
Lăng Mạt Mạt ngẩng đầu lên nhìn tuấn nhan trong mưa phùn, có chút mơ hồ, nhẹ gật đầu, nét mặt cô tinh tế, hiện lên mỉm cười ấm áp.
Lý Tình Thâm cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Anh không vội mở miệng.
Cứ như thế nhìn cô.
Cô mặc cho anh nhìn, không mở miệng thúc giụp anh.
Thế giới một mảnh an tĩnh.
Hơi có tiếng mưa rơi chuyền đến.
Cũng không biết rốt cuộc là bao lâu, Lý Tình Thâm mới khe khẽ mở miệng nói: “Lúc Lý Tình Thâm mười bốn tuổi gặp Lăng Mạt Mạt, Lăng Mạt Mạt mới tám tuổi, khi đó Lý Tình Thâm có một ý nghĩ, đem cô bé phấn nộn đó làm sủng vật của mình”
Âm thanh Lý Tình Thâm rất êm tai, Lăng Mạt Mạt nghiêm túc lắng nghe.
“Ngày dài tháng rộng, thời gian dần trôi, không biết vì sao, ý tưởng đó trở thành lý tưởng.”
Ánh mắt Lý Tình Thâm cực kỳ thâm thúy, âm điệu thanh nhã bình thản, lại khiến cho người ta tim đập thịch thịch.
“Lý Tình Thâm mười sáu tuổi, biết Lăng Mạt Mạt mười tuổi, ước mở trở thành ca sĩ, vì vậy đã tạo ra công ty giải trí âm nhạc ES, khổ tâm nghiên cứu nhạc phổ, trở thành thần thoại, vì làm nền cho đường mơ ước tương lai của cô, khi đó anh lần đầu tiên hình thành ý tưởng, lấy cô làm vợ.”
“Lý Tình Thâm hai mươi tuổi, Lăng Mạt Mạt mười bốn tuổi anh chờ cô lớn lên, lý tưởng lấy cô làm vợ.”
“Lý Tình Thâm hai mươi mốt tuổi, Lăng Mạt Mạt mười năm tuổi anh biết cô thích một cậu con trai, lý tưởng vẫn là lấy cô làm vợ.”
“Lý TìnhThâm hai mươi hai tuổi, Lăng Mạt Mạt mười sáu tuổi anh thấy cô theo đuổi một cậu con trai, lý tưởng vẫn là lấy cô làm vợ.”
“Lý Tình Thâm hai mươi ba tuổi, Lăng Mạt Mạt mười bảy tuổi anh giúp cô theo đuổi một cậu trai, lý tưởng vẫn là lấy cô làm vợ.”
“Lý Tình Thâm hai mươi bốn tuổi, Lăng Mạt Mạt mười tám tuổi anh biết cô yêu người con trai hai người ở cùng một chỗ, vẫn còn lý tưởng lấy cô làm vợ.”
“Lý Tình Thâm hai mươi sáu tuổi, Lăng Mạt Mạt hai mươi tuổi anh biết thế giới của cô một vùng tối tăm, buông tha tất cả vinh quang ở nước ngoài, không chút chậm trễ về nước, tiếp diễn lý tưởng lấy cô làm vợ.”
“Lý Tình Thâm hai mươi tám tuổi, Lăng Mạt Mạt hai mươi hai tuổi chính mắt anh thấy cô và người anh em tốt ở chung một chỗ, chưa từng thay đổi lý tưởng năm tháng trong cuộc đời, vẫn muốn lấy cô làm vợ.”