Anh ngồi đó cùng một nhóm người trong chốn ăn chơi sa đọa này nhưng ở anh toát lên vẻ thanh cao, tao nhã. Cảm giác anh và nhóm người đó có chút không hợp. Cô liền chú ý đến anh. Cô đảo mắt nhìn qua những bài hát ca từ diêm dúa, lẳng lơ, giờ phút này liền chọn một bài đồng giao khi còn bé mẹ dạy mình hát.
Sau đó, nghe cô hát xong, quả thật anh đã tìm gặp cô.
Hỏi cô thích ca hát không.
Cô cũng không biết mình có thích hay không, cô chỉ là cảm thấy lúc đó anh rất hi vọng cô trả lời là thích, vì vậy cô liền gật đầu, nói thích.
Sau đó anh liền đưa cô đi. Rồi Trần Uyển Như bộc lộ tài năng, nhanh chóng trở thành ca sĩ trong truyền thuyết.
Công chúng đều thấy một Trần Uyển Như xinh đẹp toả sáng, mấy người biết đến quá khứ một thời tăm tối của cô.
Bọn họ không bị bức đến bước đường cùng, không thấm được cảm giác sắp chết đói, chết rét. Thế nên vĩnh viễn không bao giờ cảm nhận được tâm tình của cô.
Lý Tình Thâm đưa cô vào giới giải trí này, nhưng như vậy thì sao?
Tất cả, Vẫn là phải dựa vào bản thân Trần Uyển Như tự hướng về phía trước từng bước đi lên. Anh không muốn để cho mọi người biết thần thoại là Lý thiếu gia của tập đoàn Bạc Đế. Anh cũng không muốn để mọi người biết tổng giám đốc ES Enson cũng là Lý thiếu gia của tập đoàn Bạc Đế. Vì vậy, cô giúp anh giữ kín.
Khi đó, anh thành lập ra ES, nɠɵạı trừ danh xưng là Lý thiếu gia (anh giấu kín), thì tổng giám đốc ES cũng bình thường như những người khác.
Là cô, Trần Uyển Như từng chút từng chút nịnh nọt, nhờ cậy các nhà đầu tư. Để ES từng bước đứng vững một góc trời.
Cô nghĩ sẽ dành “lần đầu tiên” cho Lý Tình Thâm. Nhưng Lý Tình Thâm không muốn cô. Không có được tình yêu của anh, cô nghĩ “lần đầu tiên” với ai thì có cần phải suy nghĩ nữa không? Bản thân “yêu” người đàn ông nào đó để đổi lấy lợi ích, vì sao lại không làm?
Lý Tình Thâm không biết cô vì anh làm những chuyện này, anh đơn giản nghĩ rằng cô là một người phụ nữ ham hư vinh, anh từng nói với cô một câu, đừng đối xử quá tệ với bản thân mình.
Câu nói ấy, anh nói ra rất lạnh nhạt, nhưng với cô đó lại là lời an ủi tốt đẹp nhất.
Cô vì câu nói ấy, nửa đêm cười, nửa đêm khóc, cảm thấy những gì mình bỏ ra rất đáng.
Mỗi người đều có quyền dành tất cả cho người mình yêu, cô yêu Lý Tình Thâm, muốn mang lại tất cả điều tốt đẹp cho anh, cô không bao giờ hối hận.
Thực ra, cho dù ngày đó cô không vì Lý Tình Thâm, dù có tài năng trời ban thật nhưng đơn độc lăn lộn trong giới giải trí này, có thể trở thành ca hậu sao? Mọi người tưởng Trần Uyển Như là thần sao?
Nằm mơ đi, Nếu thế, có lẽ cô đã sớm bị dìm xuống đáy bùn vô số lần.
Trong hoàn cảnh ấy, không có người nào có thể giữ được mình thuần khiết trong sạch.
Bởi vì, cô không phải là Thất ŧıểυ Thư của Cẩm gia, sau lưng có tập đoàn Bạc Đế. Cô cũng không phải là Cô bé lọ lem Lăng Mạt Mạt, sau lưng có Lý Tình Thâm.
Cô chỉ là Trần Uyển Như, Trần Uyển Như đơn độc. Cô không muốn bị đói, cô không muốn chịu lạnh, cô nghĩ đến cảnh tượng bi thảm của những người nghèo, vì vậy cô cần rất nhiều tiền.
Cô cũng biết muốn có nhiều tiền, nhất định bản thân sẽ phải trả giá.
Thực tế vô cùng tàn nhẫn.
Vì thế, từ nhỏ cô đã tự nhủ bản thân mình đừng phí thời gian nằm mơ.
Cũng may, chỉ năm thứ nhất gặp nhiều khó khăn, đến khi cô đứng vững trên đôi chân của mình và bước đi những bước sau đó, mặc dù vẫn phải nịnh nọt, tâng bốc những kẻ có tiền, nhưng cuối cùng cũng không cần phải “qua đêm” để đổi lấy lợi ích nữa.
Mặc dù như thế, cũng không thể lau sạch quá khứ u ám một thời của cô.
Hôm nay bị Tô Thần trắng trợn vạch trần, đem những vết thương tưởng chừng đã lành, tưởng chừng có thể lãng quên đâm cho máu chảy đầm đìa, bày ra trước mắt.