Đúng là một bức tranh mỹ lệ, hài hòa. Người ngoài có thể không biết, nhưng đáy lòng Trần Uyển Như hiểu rõ hơn bất kỳ ai, lúc này trong lòng Lý Tình Thâm không hề tồn tại cảm giác tức giận.
Cô nhìn là có thể đoán ra rồi.
Vui mừng không?
Không, là mất hứng, thậm chí đáy lòng có chút đau, nhưng lại thật lòng chúc mừng cho anh.
Người cô yêu cuối cùng đã tìm được hạnh phúc của mình.
Lăng Mạt Mạt nghiêng đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy Trần Uyển Như, cô vốn đang dựa vào vai Lý Tình Thâm liền ngồi thẳng dậy. Khuôn mặt bỗng ửng hồng, cô vươn tay ra vẫy vẫy.
Lý Tình Thâm chầm chậm nghiêng mặt sang bên, thấy Trần Uyển Như, sắc mặt cũng không có gì thay đổi quá lớn, chỉ là ánh mắt rõ ràng trở lại lạnh lùng như thường, không có chút nào ấm áp như vừa rồi đối với Lăng Mạt Mạt.
Trần Uyển Như nhanh chóng khôi phục lại sự cao ngạo vốn có, cất bước đi tới trước mặt Lăng Mạt Mạt và Lý Tình Thâm. Cô lạnh lùng kéo ghế, ngồi xuống, giọng điệu thong dong: “Có chút đến muộn.”
“Không sao, Chị Uyển Như, chị muốn uống gì?” Lăng Mạt Mạt đã lâu không gặp Trần Uyển Như, đáy lòng cảm thấy nhớ, cho nên cực kỳ ân cần.
Lý Tình Thâm nhìn thoáng Trần Uyển Như gật đầu một cái, rồi lười biếng dựa vào ghế salon, cầm tay Lăng Mạt Mạt, hờ hững nhìn.
Trần Uyển Như liếc nhìn Lý Tình Thâm một cái, sau đó ánh mắt liền chuyển qua Lăng Mạt Mạt, cười cười, giọng nói tùy ý: “Blue Mountain.”
Lăng Mạt Mạt nhấn chuông, gọi phục vụ, “cho một ly Blue Mountain”. Sau đó quay đầu, hướng về phía Lý Tình Thâm hỏi: “anh muốn uống gì nào?”
Lý Tình Thâm ngẩng đầu, khuôn mặt trở lên ấm áp, vuốt mái tóc dài của cô, nói: “Tùy em.”
Lăng Mạt Mạt cũng đáp lại bằng một nụ cười ấm áp, cong cong môi, suy nghĩ một chút, hướng về phía phục vụ, nói: “thêm hai ly nước đào.”
Nước đào rất nhanh được mang tới, còn cà phê Blue Mountain có vẻ pha hơi lâu.
Lăng Mạt Mạt đem ống hút cắm vào trong ly, đưa cho Lý Tình Thâm, Lý Tình Thâm mở miệng, tự nhiên uống.
Trần Uyển Như cúi thấp đầu, làm bộ như không nhìn thấy.
Ba người có chút yên tĩnh, Lăng Mạt Mạt đang tìm đề tài để nói chuyện thì điện thoại của Lý Tình Thâm bất chợt vang lên.
Lý Tình Thâm nghiêng người, lấy điện thoại ở trong túi ra nghe, sau đó, “Ừ” một tiếng, liền cúp điện thoại.
“Anh có việc gì sao?” Lăng Mạt Mạt hỏi.
“ Ừ, anh có chút việc.” Lý Tình Thâm dừng một chút, ngước mắt vừa vặn thấy Tô Thần đẩy cửa đi vào, trầm tư một chút, nhân tiện nói: “Mọi người cứ nói chuyện, tôi có chút việc cần xử lý nên đi trước” Nhìn sang Lăng Mạt Mạt: “ xử lý công việc xong, anh quay lại đón em nhé?”
Lăng Mạt Mạt khéo léo gật đầu một cái, nói: “Vậy anh đi đi, nếu bận thì không cần quay lại đón em, em cũng lâu ngày không gặp chị Uyển Như.”
Lý Tình Thâm gật đầu, anh đứng dậy, hôn vào gò má Lăng Mạt Mạt rồi rời đi.
Tô Thần mặc một cái áo sơ mi hoa lá, nhìn có chút ngả ngớn, ánh mắt mang theo ý cười sáng chói nhìn Lăng Mạt Mạt cùng Trần Uyển Như. Anh tiến đến bên cạnh Lăng Mạt Mạt thẳng lưng ngồi xuống, nhưng đôi mắt thì đăm đăm nhìn chằm chằm Trần Uyển Như.
Lăng Mạt Mạt để cho hai người tự giới thiệu.
Tô Thần cười nói: “Trần ŧıểυ thư nổi tiếng, tên tuổi vang dội, như sấm bên tai, rất vinh hạnh được gặp cô.”
Trần Uyển Như chỉ hé mí mắt, giọng nói khách sáo: “Tô thiếu gia mới là trăm nghe không bằng một thấy.”
Tô Thần nhìn chằm chằm Trần Uyển Như, thu lại những suy đoán, cùng Trần Uyển Như bắt tay một cái, nhưng phát hiện Trần Uyển Như đối với mình tỏ ra không có nửa điểm quen biết, Tô Thần liền không nhịn được nghĩ đến lần mình ở khách sạn Hoàng Cung bị cô cưỡng hôn.