Lăng Mạt Mạt ngẩn người một chút, lúc này mới phản ứng được ý nghĩa hàm chứa trong lời nói của Lý Tình Thâm, nhất thời chu môi, lại lười biếng làm ổ trong ngực Lý Tình Thâm, tiếp tục gặm quả táo.
Lý Tình Thâm ôm Lăng Mạt Mạt, rạng rỡ, càng ngày càng cảm thấy gọi Bà Lý, Bà Lý thuận miệng và dễ nghe hơn Lăng ŧıểυ thư nhiều.
Cái ý niệm kết hôn lúc ban đầu này, là cách làm cho cô an tâm nhất, trong phạm vi khả năng của anh.
Lại có chút buồn cười, anh sống 28 năm, chưa từng nói qua một lần yêu, mặc dù đầy bụng thâm tình, nhưng cũng chỉ là thầm yêu, cho nên anh cứ tùy tiện kết hôn như thế, anh cũng cảm thấy cuộc sống có chút tiếc nuối, dù sao cảm giác yêu và hôn nhân có chút bất đồng.
Nhưng mà khi anh chân chính nói lên ý định kết hôn với cô, thế nhưng anh lại phát hiện đáy lòng mình không có nửa điểm mất mát và tiếc nuối, ngược lại cảm thấy hạnh phúc và chờ mong hơn.
Kết hôn là gì?
Kết hôn là có luật pháp quốc gia bảo vệ, sự chấp thuận hai người ở chung một chỗ, sống chết đến già.
Khi họ của anh được đứng trước tên của cô, điều này đại biểu, anh có được cô, cô cũng có anh.
Như thế, trong cuộc sống của anh, mỗi buổi sáng sau khi thức dậy, mở mắt nhìn ánh mặt trời, nhìn thấy cô, đó chính là điều anh cảm thấy mãn nguyện nhất.
Cho nên, suy nghĩ nhiều ngày như thế, Lý Tình Thâm cảm thấy bản thân rất muốn nhảy qua giai đoạn yêu đương này, trực tiếp cưới Lăng Mạt Mạt.
Vì thế trong lúc bất chợt Lý Tình Thâm liếc mắt, nhìn nửa khuôn mặt xinh đẹp của Lăng Mạt Mạt, mở miệng, âm thanh ưu nhã: “Mạt Mạt gả cho anh, làm bà Lý nhé.”
Nhiều ngày trôi qua Lý Tình Thâm không nhắc tới chuyện kết hôn, đáy lòng Lăng Mạt Mạt có chút mất mát, nhưng sau đó cô lại cảm thấy yêu đương như bây giờ tương đối hạnh phúc, cho nên cô đã quên mất chuyện kết hôn.
Mà đêm nay hai người cùng nhau xem TV, Lý Tình Thâm lại một lần nữa mở miệng cầu hôn, Lăng Mạt Mạt ít nhiều có chút ngây ngốc.
Lý Tình Thâm vươn tay, vén mái tóc dài của cô lên, từ từ cúi đầu, hôn lên mi tâm của cô, múi môi anh mềm mại nóng rực, nóng khiến cô không nhịn đượcmà run lên, lập tức nghe thấy giọng nói thanh nhã triền miên của anh trên trán cô, chậm chậm tản ra: “Mạt Mạt, gả cho anh, cùng anh kết hôn, sinh con.”
Khi yêu một người, chạm vào tình yêu của người đó, trong người bạn sẽ dâng trào nhiệt huyết, vốn Lý Tình thâm đã đẹp, khiến người ta nhìn thấy thường mất hồn, huống chi tiếp xúc thân mật như vậy, Lăng Mạt Mạt đã sớm không còn tỉnh táo, cô nhắm mắt lại, toàn thân mong chờ nụ hôn của anh, cô cắn răng, hơi run rẩy có lẽ đã phát ra tiếng.
Đáy lòng Lăng Mạt nghĩ, Lý Tình Thâm hẳn là cố ý, anh lần đầu tiên cầu hôn cô, khi hai người cùng đi siêu thị mua đồ, trên đường trở về, đang lúc cô thương cảm, giả vờ vui sứơng ăn bánh ngọt, khi đó đang đột nhiên anh nói kết hôn, anh lần thứ hai cầu hôn là hiện tại, đang êm đẹp xem TV, chỉ là một báo cáo, lại có thể dẫn đến ngoài ý muốn anh mở miệng cầu hôn cô.
Công bằng mà nói, cô chưa muốn kết hôn, một là tuổi tác không lớn, hai là hôn nhân quá nhiều trói buộc, tạm thời cô chưa muốn tình yêu của mình và Lý Tình Thâm, sớm rơi vào những thiết thực trong cuộc sống.