“Selene từ nước ngoài đặc biệt qua đây để mừng sinh nhật mẹ.” Ôn Giai Nhân cười chỉ người con gái tóc vàng mắt xanh đang nói chuyện cùng Du Dật cách đó không xa.
Lý Tình Thâm nhìn thấy Selene, vẻ mặt bỗng chốc đông cứng lại trong nháy mắt.
Lăng Mạt Mạt trước tiên nhìn qua người con gái kia, thân hình mê người, khuôn mặt càng mê người hơn, da trắng, ngũ quan thâm thúy, con mắt sáng màu xanh biếc giống như đá quý, quả thực giống như công chúa khi còn bé nghe trong những câu chuyện cổ tích.
Lăng Mạt Mạt quay đầu, lúc nhìn Lý Tình Thâm, chú ý thấy vẻ mặt của anh hơi kỳ lạ, nhất thời đáy lòng cô hồi hộp một chút, cái đầu tiên đáy lòng nghĩ chính là, người con gái Lý Tình Thâm vẫn luôn thầm mến có thể là mỹ nữ nɠɵạı quốc này hay không?
Lý Tình Thâm hoàn hồn rất nhanh, quay đầu, thấp giọng nói với Lăng Mạt Mạt: “Em ở trong này chờ anh sau, anh đi một chút sẽ trở lại.”
Lăng Mạt Mạt gật đầu, nhìn thấy Lý Tình Thâm vội vã đi về phía người con gái tóc vàng mắt xanh kia.
Lý Tình Thâm còn chưa hoàn toàn tiêu sái đi đến trước mặt Selene, Selene đã chú ý tới Lý Tình Thâm, lập tức bổ nhào về phía Lý Tình Thâm, biểu cảm trên mặt cực kỳ vui mừng, lập tức ôm lấy Lý Tình Thâm, thậm chí còn kiễng chân lên, ấn xuống một nụ hôn trên mặt Lý Tình Thâm.
Lý Tình Thâm cười cười nhàn nhạt, rất bình tĩnh đẩy người con gái trong lòng ra, dùng tiếng Anh chào hỏi một tiếng với cô ta.
Sau khi Selene vùng ra từ trong lòng Lý Tình Thâm, lại vẫn vươn tay kéo cánh tay Lý Tình Thâm như cũ, dùng miệng khi đóng khi mở nói liến thoắng không ngừng với anh, trên mặt Lý Tình Thâm từ đầu đến cuối đều treo một nụ cười thản nhiên, thỉnh thoảng đáp một hai câu.
Lăng Mạt Mạt ngồi ở trong góc, nhìn một màn kia, cảm thấy vô cùng vui tai vui mắt, trai đẹp gái xinh, ông trời tác hợp cho, đáy lòng cô, đột nhiên có chút rầu rĩ khó chịu, yên lặng quay đầu đi, nhìn chằm chằm một nơi hư ảo, ngẩn người mất hồn, mãi cho đến khi Du Dật ngồi trước mặt cô, gõ gõ bàn của cô, nói: “Nghĩ cái gì thế?”
Lăng Mạt Mạt hoàn hồn: “Du tiên sinh.”
Du Dật gật đầu, ngồi xuống, nhìn hai ly rượu trên bàn, cau mày, nói: “Tình Thâm lại uống rượu rồi hả?”
Lăng Mạt Mạt nhíu mày, tại sao đêm nay tất cả mọi người đều nói mấy câu này, lập tức mở miệng: “Ừ, uống một chút.”
“Thật sự là không muốn sống nữa mà!” Du Dật nhịn không được thốt ra, làm cho Lăng Mạt Mạt hoài nghi một lúc: “Cái gì không muốn sống nữa?”
Lúc này Du Dật mới ý thức được mình không cẩn thận nói lỡ miệng, hơi dừng một chút, đang suy nghĩ tìm để tài chuyển hướng, nhưng mà khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt của Lăng Mạt Mạt nhẹ nhàng d;đ.l.q;đ hướng đến Lý Tình Thâm và Selene ở nơi đó, Du Dật liền nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt tìm tòi nghiên cứu một hồi, bỗng nhiên giống như là cảm giác được gì đó, mở miệng, nói: “Mạt Mạt, lần sau gặp phải loại chuyện xã giao thế này, đừng cho Tình Thâm uống rượu.”
“Hả?” Lăng Mạt Mạt thoáng chốc kinh ngạc: “Tại sao? Anh ấy không thể uống rượu sao?”
Không phải chứ, tửu lượng của Lý Tình Thâm cực kỳ tốt mới đúng!
“Anh ấy dị ứng với cồn, một chút còn có thể, nhưng mà một khi nhiều hơn một chút, sẽ sốt cao không giảm, bác sĩ nói sẽ nguy hiểm tính mạng, lần trước ở buổi tiệc tôi làm lễ chúc mừng cho cô, anh ấy uống rượu, liền ở bệnh viện, còn sốt cao rất nhiều ngày.” Du Dật cười cười, mở miệng thờ ơ, nói ra những điều bí mật Lăng Mạt Mạt không biết.