Bạch Hạo Vân liếc nhìn Trình Mục Vĩ, giọng nói phát ra mang theo sự cảnh cáo.
"Trình Mục Vĩ, coi như cậu may mắn. Lần này tôi tạm bỏ qua cho cậu. Nếu tôi quay lại mà còn như vậy nữa, cậu cứ liệu thần hồn."
Sau khi Bạch Hạo Vân đồng ý bỏ qua cho mình, trong lòng của Trình Mục Vĩ vui mừng khôn xiết, nhanh chóng cảm tạ trời đất. Trình Mục Vĩ giơ tay lên trời như là muốn thề độc vậy.
"Bạch Hạo Vân, Trình Mục Vĩ tôi xin thề, sẽ không có lần sau nữa. Tôi đảm bảo lúc cậu đi ra sẽ chỉ nhìn thấy cô ấy cười thôi chứ sẽ không rơi một giọt nước mắt nào nữa. Cậu yên tâm!"
Giọng nói của Trình Mục Vĩ chắc nịch, như muốn đảm bảo với Bạch Hạo Vân là sẽ không trêu chọc hay làm cho người con gái trong lòng của cậu ta, Tư Mộc nữa. Nếu không, cái mạng này mất lúc nào cũng không hay biết đâu.
Ấy thế mà Bạch Hạo Vân lập tức đanh mặt lại, còn mắng cho Trình Mục Vĩ một câu.
"Còn dám có lần sau à? Cậu có tin tôi đập cho cậu một trận không?"
Trình Mục Vĩ lập tức giơ hai tay xin hàng, vội vàng lên tiếng, tránh cho Bạch Hạo Vân lại nổi điên lên, lại muốn lấy mạng anh thì chết. Giọng nói của Trình Mục Vĩ hơi run run, muốn cho Bạch Hạo Vân sự tin cậy. Trình Mục Vĩ đưa tay gãi gãi đầu, nhanh chóng lên tiếng.
"Không không. Chắc chắn sẽ không có lần sau nữa. Còn nữa, cậu không mang cháo ra à, Tư Mộc ở phía bên kia chắc sắp chết đói rồi kìa."
Trình Mục Vĩ đưa tay chỉ về phía Tư Mộc. Tên này cũng khôn phết, bị dọa như vậy rồi còn không sợ, lá gan công nhận cũng không nhỏ đâu. Dám lấy Tư Mộc ra để đánh trống lảng với Bạch Hạo Vân.
Bạch Hạo Vân chỉ hừ lạnh một tiếng. Cái tên Trình Mục Vĩ này, còn dám lấy Tư Mộc ra làm bia đỡ đạn cho bản thân mình. Nếu không phải tội nghiệp cậu ta nửa đêm nửa hôm bị bắt chạy tới đây để khám bệnh cho Tư Mộc, thì Bạch Hạo Vân anh đã đá Trình Mục Vĩ ra khỏi nhà từ lâu rồi, chứ không để cho cậu ta ngồi đây ăn nói luyên thuyên đâu.
Nhưng Bạch Hạo Vân nhanh chóng xoay lưng đi vào trong bếp để đem nồi cháo đã được nấu chín kia ra. Vừa nãy, khi nấu xong, anh muốn để cho cháo nguội một chút rồi mới bưng ra cho Tư Mộc. Trong lúc chờ đợi, Bạch Hạo Vân ra ngoài xem Tư Mộc thế nào, ai ngờ lại bắt gặp cái cảnh tượng cô bị cái tên Trình Mục Vĩ này trêu cho tức đến phát khóc.
Vội đánh cậu ta một cái, suýt chút nữa thì thành đánh nhau luôn. Nói là đánh nhau vậy thôi chứ Bạch Hạo Vân cũng chỉ mắng cho Trình Mục Vĩ mấy câu rồi thôi chứ Cung không đến mức phải động tay động chân. Chỉ tại tính tình của Trình Mục Vĩ chẳng khác gì trẻ con nên cứ làm quá lên thôi.
Vậy mà Bạch Hạo Vân lại quên béng mất Tư Mộc ở phía bên kia chưa có gì vào bụng. Anh chỉ mải nói với Trình Mục Vĩ mà không để ý đến chuyện này. Thế có chết không chứ lị! May mà nhận ra kịp thời, chứ một khi Bạch Hạo Vân và Trình Mục Vĩ đã cãi nhau hay là gì đó cũng phải nói đến cả buổi. Suýt chút nữa thì để cho Tư Mộc đang bệnh chết đói rồi.
Bạch Hạo Vân nhanh chóng chạy vào trong bếp, còn Tư Mộc và Trình Mục Vĩ vẫn còn ngồi ở bên ngoài. Đáng nhẽ ra phải bắt Trình Mục Vĩ nấu hay là chạy vào đem đồ ra, nhưng tạm thời hôm nay, nể tình cậu ta là khách, không muốn làm khó cậu ta, thế nên Bạch Hạo Vân mới phải tự mình làm.
Nhìn thấy bóng lưng của Bạch Hạo Vân đang khuất dần. Sau khi Bạch Hạo Vân đi vào bếp, Trình Mục Vĩ chắp hai tay trước ngực, ánh mắt nhìn về phía Tư Mộc, như là đang cảm ơn Tư Mộc vậy. Trình Mục Vĩ cực kỳ thành khẩn, trên gương mặt là sự biết ơn vô hạn.
Trong lòng của Trình Mục Vĩ thở dài, hôm nay suýt chút nữa thì mất toi cái mạng này rồi. Cũng may, hôm nay Tư Mộc ở đây, còn đồng ý nói giúp cho Trình Mục Vĩ anh, nếu không, không biết hôm nay, hồn phách của Trình Mục Vĩ sẽ đi về đâu nữa?
Nhưng trong đầu của Trình Mục Vĩ bỗng nảy ra một ý. Ấy, chẳng phải, Bạch Hạo Vân rất nghe lời Tư Mộc này hay sao? Mình phải lợi dụng điều này để đối phó với Bạch Hạo Vân mới được. Với lại, sau này, cần đến sự giúp đỡ của Bạch Hạo Vân, cứ chạy đến nói với Tư Mộc chẳng phải là dễ hơn sao? Nhờ Tư Mộc chuyển lời lại cho Bạch Hạo Vân, chẳng phải còn tốt hơn là tự mình chạy đến trước mặt của Bạch Hạo Vân cầu xin à?
Quả nhiên, mình là người thông minh, lại nghĩ ra một cách hay như vậy. Bạch Hạo Vân thích người con gái tên Tư Mộc này như vậy mà, chắc chắn sẽ đồng ý với cô ấy. Vậy nên, sau này Trình Mục Vĩ có được chuyển công tác về nước hay không, xem ra phải nhờ đến Tư Mộc rồi. Tư Mộc tốt bụng như vậy, chắc chắn sẽ đồng ý giúp đỡ mình.
Trên gương mặt của Trình Mục Vĩ cong lên một nụ cười, thể hiện rõ vẻ nguy hiểm. Hai tay của Trình Mục Vĩ xoa xoa vào nhau, nụ cười trên gương mặt càng ngày càng đậm hơn, tựa như đang suy tính điều gì đó.
Tư Mộc từ lúc nãy chưa hề lên tiếng một lời nào. Trình Mục Vĩ ngỏ ý muốn cảm ơn cô, cô cũng chỉ gật đầu đáp lại. Nhìn thấy trên gương mặt của Trình Mục Vĩ kia lộ rõ vẻ suy tính cái gì đó, Tư Mộc chân mày cau lại, cô nheo mắt nhìn Trình Mục Vĩ, trên mặt hiện lên hàng loạt mấy dấu chấm hỏi.
Trình Mục Vĩ đang nghĩ cái gì vậy trời? Nhìn mặt anh ta chẳng khác gì một tên đại biến thái. Nhìn là muốn đập cho một trận rồi. Muốn làm gì con gái nhà lành à mà bày ra cái bộ mặt như vậy? Cái tên Trình Mục Vĩ này, lại ngứa đòn hay gì? Chẳng lẽ lại muốn bị Bạch Hạo Vân đánh cho một trận thì đầu óc của con người này mới trở lại như bình thường được? Đúng là con người kì lạ.
Lúc này, Bạch Hạo Vân từ trong bếp đi ra, trên tay còn đang giữ một nồi cháo còn ấm. Từ trong nồi, mấy làn khói trắng khẽ bay lên nhưng không nghi ngút như lúc mới nấu xong. Chứng tỏ cháo đã nguội bớt nhiệt độ phần nào.
Bạch Hạo Vân đặt nồi cháo xuống bàn. Cánh tay rắn chắc của anh nhanh chóng mở chiếc nắp nồi ra, tay cầm lấy một chiếc môi màu trắng, nhanh chóng múc đầy vào chiếc bát rồi đặt xuống cạnh chỗ của Tư Mộc đang ngồi.
Nhìn nụ cười hạnh phúc kia trên khuôn mặt xinh đẹp của Tư thị, trong lòng Bạch Hạo Vân đột nhiên cảm thấy cực kỳ hạnh của. Chỉ cần Tư Mộc cứ luôn vui vẻ, luôn nở nụ cười hạnh phúc như vậy, muốn Bạch Hạo Vân anh làm gì cũng được cả.
Còn Trình Mục Vĩ ở bên kia, khuôn mặt hằm hằm nhìn hai cái người đang tình tứ trước mặt của mình đây.
Khi Bạch Hạo Vân vừa bước ra, Trình Mục Vĩ đã nhanh chóng thu lại cái nụ cười cùng cái suy nghĩ kia của mình. Bởi vì Bạch Hạo Vân chỉ cần nhìn vào mặt của Trình Mục Vĩ anh là có thể biết bản thân anh đang nghĩ gì. Bạn thân mà, chơi với nhau nhiều năm tất nhiên là phải khác chứ.
Nếu để Bạch Hạo Vân biết mình có cái ý nghĩ như vậy, chắc chắn cậu ta sẽ chôn sống mình luôn chứ chẳng đùa. Để Bạch Hạo Vân biết mình muốn nhờ Tư Mộc giúp đỡ, chắc chắn Bạch Hạo Vân sẽ cho rằng mình muốn lợi dụng người cậu ta yêu, chắc chắn sẽ không được yên ổn.
Tư Mộc nhìn bát cháo trắng trước mặt mình, hương thơm của nó phả vào mũi, quả nhiên tay nghề của Bạch Hạo Vân không làm cho cô thất vọng. Tư Mộc cầm lấy chiếc muỗm, khẽ xúc cháo lên, đưa lên khoé miệng mình.
Ngay khi cháo được đưa vào trong miệng, ngay lập tức, vị cháo tan ngay trong khoang miệng của cô. Hình như Bạch Hạo Vân có bỏ vào trong cháo một ít thịt băm, nên Tư Mộc thấy có một ít thịt ở trong cháo và ngay trong miệng mình.
Trình Mục Vĩ nhìn hai người trước mặt mình, anh khẽ liếc nhìn sang chỗ Bạch Hạo Vân đang ngồi, không kìm được mà lên tiếng trêu đùa Bạch Hạo Vân.
"Bạch Hạo Vân, chơi với cậu bao nhiêu năm nay mà đây là lần đầu tôi nhìn thấy cậu chính tay vào bếp nấu cháo cho người khác ăn đó nha. Haizz, chơi với cậu hơn mười năm mà tôi còn không có phúc phận đó."
Đến thời điểm này, Trình Mục Vĩ vẫn không quên cà khịa Bạch Hạo Vân một câu. Haizz, cái thói quen này nó ăn sâu vào trong máu rồi, không bỏ được. Nhiều lúc Trình Mục Vĩ anh cũng muốn bỏ lắm nhưng mà vẫn không tài nào bỏ được. Cứ thấy Bạch Hạo Vân là phải cà khịa cậu ta một câu, mặc dù bản mình đã bị đánh cho bao nhiêu trận nhừ tử rồi.
Bạch Hạo Vân gắp vào bát của mình một miếng rau, rồi bỏ vào trong miệng. Sau khi ăn xong miếng rau kia, Bạch Hạo Vân mới lạnh nhạt trả lời Trình Mục Vĩ, còn chẳng thèm liếc nhìn Trình Mục Vĩ một cái.
"Cậu là đàn ông con trai, muốn ăn thì tự lăn vào mà nấu. Hơn nữa, cậu là một người bình thường, tay không thiếu, chân còn nguyên, hơn nữa lại hoàn toàn khỏe mạnh, sao lại còn dám bắt người ta vào bếp phục vụ mình. Hơn nữa, chính cậu là người kêu tôi đi nấu cho cô ấy ăn à. Trí nhớ kém đến vậy à?"
Ách.
Trình Mục Vĩ nghẹn họng, không phản bác được câu nào. Tuy Bạch Hạo Vân rất ít nói, nhưng một khi đã nói thì chẳng ai đấu lại được với Bạch Hạo Vân đâu. Trình Mục Vĩ cũng chỉ biết ngậm miệng lại mà tiếp tục ăn cơm, không chọc vào Bạch Hạo Vân nữa.
Tư Mộc im lặng, ngước mắt nhìn hai người đàn ông đang đấu khẩu trên bàn ăn kia, cô cũng không nói câu gì. Không phải không nói mà là không thể chen chân vào câu chuyện của hai người bọn họ ấy. Tư Mộc cũng chỉ tập trung ăn hết bát cháo trước mặt mình mà thôi!
Thỉnh thoảng, Bạch Hạo Vân cũng gắp thêm cho cô vài miếng rau, một vài miếng há cảo. Ăn cháo không cũng không đủ chất!