"Cô đưa thuốc cho tôi, để tôi cho cô ấy uống. Còn cô hãy đi nghỉ đi!"
Thanh âm phát ra từ vâng lời, cô ta đưa cho Bạch Hạo Vân vài viên thuốc màu trắng trong tay cùng với ly nước. Sau đó, cô ta nhẹ nhàng bước ra ngoài, lặng lẽ đóng cửa lại để một mình Bạch Hạo Vân ở bên trong.
Bạch Hạo Vân lặng lẽ nhìn ngắm khuôn mặt vẫn còn trắng bệch kia của cô, tuy đã có chút phiếm hồng nhưng vẫn khiến cho người ta cảm thấy đau lòng. Hai bả vai cô thỉnh thoảng lại khẽ run lên như đang sợ hãi điều gì đó.
Bỗng dưng, nỗi xót xa lại dấy lên trong lòng Bạch Hạo Vân!
Rốt cuộc Tư Mộc đã phải chịu đựng những gì? Tại sao cô gái nhỏ này của anh lại phải sống khổ sở như vậy chứ? Tuy Bạch Hạo Vân đã điều tra sơ qua, nhưng chỉ biết được một vài điều. Còn mọi chuyện trước kia Bạch Hạo Vân vẫn chưa tra ra được!
Nhìn Tư Mộc đang ngủ say nhưng vẫn phải đề phòng trong lo sợ kia, hai tay của Bạch Hạo Vân bất giác siết chặt lại, gân xanh trên cả trán và cánh tay của Bạch Hạo Vân nổi hết lên, tựa như đang cực kỳ tức giận. Những kẻ không có lương tâm đó đã hành hạ cô gái nhỏ này của anh đến mức độ nào mà khiến cô trở nên sợ hãi như vậy?
Bạch Hạo Vân anh thề với trời rằng, không khiến những người đó phải đền tội, anh thề không làm người. Bạch Duệ Thần, Tư Giai, cả nhà họ Tư nữa, mấy người cứ đợi đấy cho tôi, Bạch Hạo Vân tôi sẽ khiến mấy người nhận một cái giá thật đắt cho những việc mình đã làm ra với Tư Mộc.
Bạch Hạo Vân đặt cốc nước cùng mấy viên thuốc xuống chiếc bàn ở ngay bên cạnh đó, Tư Mộc còn đang ngủ, anh chưa muốn đánh thức cô dậy. Bạch Hạo Vân nâng cánh tay gầy gò của Tư Mộc lên, những ngón tay của Bạch Hạo Vân lặng lẽ đan xen vào các khớp ngón tay của Tư Mộc.
Gầy quá!
Đôi bàn tay của Tư Mộc gầy đến nỗi nhô cả những khớp xương lên, gân trên đôi bàn tay của cô đã nổi hết cả lên. Trên đó, vẫn còn những vết sẹo, những vết thâm tím trước đây vẫn chưa khỏi, những vết thương ấy chính là do Bạch Duệ Thần ban tặng cho cô.
Bạch Hạo Vân khẽ hôn nhẹ lên đôi bàn tay gầy gò ấy. Đôi mắt anh nhìn chằm chằm lên những vết sẹo mà Bạch Duệ Thần gây ra cho cô, trái tim anh bỗng đau đớn, đau đến mức quặn thắt lại. Sâu trong đáy mắt Bạch Hạo Vân hiện lên những tia lạnh lẽo, thù hận đến đỉnh điểm.
Tư Mộc à, em gầy quá đấy! Gầy đến nỗi có thể bị gió cuốn bay đi một cách dễ dàng!
Tuy Bạch Hạo Vân đã cố gắng bồi bổ cho cô mọi lúc, nhất là khi sang bên Mỹ chữa bệnh, nhưng Tư Mộc vẫn gầy gò như vậy. Nhưng Tư Mộc vẫn có da có thịt hơn lúc ban đầu, cái lúc mà Bạch Hạo Vân mới gặp Tư Mộc, lúc ấy Bạch Hạo Vân ôm cô chẳng khác gì ôm một bộ xương, một cái xác cả.
Đặt cánh tay vẫn còn lạnh của cô vào trong chăn, cũng nên để cho cô uống thuốc rồi. Bạch Hạo Vân khẽ lay lay người như muốn gọi cô dậy, giọng nói phát ra từ miệng Bạch Hạo Vân khá là nhỏ, không muốn làm cho Tư Mộc cảm thấy khó chịu vì bị làm phiền.
"Tư Mộc!"
"Tư Mộc!"
"Tư Mộc!"
"Dậy đi nào!"
Tư Mộc đang đắm chìm trong giấc ngủ ngon thì nghe thấy có tiếng người đang gọi tên mình bên tai, khuôn mặt cô hơi nhăn nhó, đôi lông mày nhướn lại. Đang ngủ mà bị gọi dậy đúng là cảm thấy hơi khó chịu.
Tư Mộc đưa cánh tay trong chăn gãi lên đầu, sau đó tiếp tục ngủ, không trả lời Bạch Hạo Vân.
Bạch Hạo Vân thấy Tư Mộc như vậy lại không hề cảm thấy khó chịu một chút nào, khác xa con người của Bạch Duệ Thần. Bạch Hạo Vân vẫn kiên trì đánh thức Tư Mộc dậy, nhưng anh lại không hề lớn tiếng, sợ sẽ khiến cho cô hoảng sợ mất.
"Nào, nhóc con, ngoan nào!"
"Dậy uống thuốc xong ngủ tiếp!"
Nhìn người con gái vẫn đang ngủ say kia, mặc cho Bạch Hạo Vân vẫn đang cố gắng gọi cô dậy nhưng vẫn tiếp tục ngủ vì mệt mỏi. Bạch Hạo Vân bỗng cảm thấy buồn cười.
Bạch Hạo Vân lắc đầu cười khổ, đặt lại thuốc và ly nước xuống bàn, kế tiếp, anh ngồi ở phía đầu giường, đưa tay nâng cả người của Tư Mộc lên, để cô dựa lưng vào người mình. Bạch Hạo Vân khẽ vỗ vào mặt cô, trên môi vẫn giữ nụ cười khổ sở.
"Ngoan nào!"
"Dậy uống thuốc xong rồi ngủ! Đừng để bị bệnh!"
"Tư Mộc!"
Tư Mộc có cảm giác cả người mình đang dựa lưng vào ai đó. Nhưng cô vẫn còn mơ mơ hồ hồ, không nhìn ra. Nhưng Tư Mộc cảm nhận được, thật ấm áp! Người ấy cứ như mang lại cho cô một cảm giác an toàn, khiến cho Tư Mộc cảm thấy an tâm hơn. Cảm giác này trước đây ngay cả cha mẹ hay Bạch Duệ Thần cũng chưa từng mang đến cho Tư Mộc cô cả.
Tư Mộc nhăn mặt lại, cô cảm thấy khó chịu khi bị làm phiền. Cô muốn nằm vật xuống giường nhưng cả người đã bị Bạch Hạo Vân giữ lại, không thể cử động.
"Nào bé con, uống thuốc xong rồi ngủ."
Tư Mộc nhướn mày lắc đầu, đôi môi hồng đào chu lại. Cô là đang làm nũng! Trông thật đáng yêu a! Trái tim Bạch Hạo Vân bỗng cảm thấy rung động vì cái bộ dạng này của Tư Mộc. Nhưng không vì thế mà không để cô tiếp tục ngủ, kiểu gì cũng phải uống thuốc, lỡ tí nữa xảy ra chuyện gì thì quá nguy hiểm.
"Uống thuốc đi! Đừng bướng nữa!"
Bạch Hạo Vân vỗ nhẹ vào lưng cô, dường như là đang muốn trừng phạt cô gái nhỏ không chịu nghe lời này.
Tư Mộc chu môi, hai mắt vẫn nhắm chặt, đầu cô hơi ngọ nguậy. Tư Mộc rất ghét uống thuốc, cô không muốn uống. Nhưng Bạch Hạo Vân vẫn kiên quyết ép cô uống cho bằng được. Cũng không thể trách Bạch Hạo Vân được, anh cũng vì muốn tốt cho Tư Mộc, vì anh lo lắng cho sức khoẻ của cô.
Bạch Hạo Vân cầm lấy mấy viên thuốc đưa lên sát miệng cô. Ngửi thấy mùi thuốc, Tư Mộc khó chịu lắc đầu. Mắt của cô vẫn không hề mở ra, miệng mấp máy phát ra tiếng nói.
"Không uống đâu!"
"Thuốc đắng lắm!"
Giọng của Tư Mộc mang theo vẻ nũng nịu. Trước đây, Bạch Hạo Vân vẫn chưa từng thấy Tư Mộc làm nũng như vậy, đúng là được mở mang tầm mắt.
Nhưng Bạch Hạo Vân vẫn cố gắng dỗ dành cô gái nhỏ đang dựa lưng vào người mình. Anh đưa mấy viên thuốc lên miệng của cô.
"Yên tâm đi! Không đắng đâu! Anh là bác sĩ em còn không tin à?"
Lúc này, Tư Mộc mới ngoan ngoãn mở miệng. Khuôn mặt Bạch Hạo Vân lộ rõ vẻ hài lòng nhìn Tư Mộc uống thuốc. Anh cầm lấy cốc nước ở trên bàn từ từ để cho cô uống.
Sau khi uống thuốc, Bạch Hạo Vân định đặt người cô nằm xuống giường, để cho cô nghỉ ngơi còn mình thì trở về phòng. Nhưng hình như cô gái nhỏ này không muốn như vậy thì phải? Hai cánh tay của Tư Mộc vươn ra ôm lấy cả người của Bạch Hạo Vân, mắt tuy vẫn nhắm chặt nhưng đôi môi thì chu chu ra, khuôn mặt đối diện với Bạch Hạo Vân.
"Đừng đi! Ở lại với tôi đi!"
Bạch Hạo Vân đưa tay vỗ trán mình, anh không biết là phải nên khóc hay nên cười nữa. Đang định trả lời cô thì cô gái nhỏ này lại ngắt lời anh một lần nữa.
"Tôi lạnh! Muốn ôm!"
Tư Mộc mơ mơ màng màng, cô vốn không nhận thức được người đang ở bên cạnh mình chính là Bạch Hạo Vân. Nhưng cô cảm nhận được một sự ấm áp chưa từng có, người này mang lại cho cô một cảm giác an toàn. Tư Mộc không muốn cái cảm giác đó chỉ là nhất thời, cô tham lam giữ người ta lại.
Nhìn gương mặt đáng yêu của Tư Mộc, cô đang gối đầu lên vai của Bạch Hạo Vân mà ngủ. Hai cánh tay của cô vẫn giữ chặt người của Bạch Hạo Vân anh. Bạch Hạo Vân cũng không nỡ từ chối, hiếm khi cô gái nhỏ này mới chủ động như vậy, người có hời chính là Bạch Hạo Vân anh chứ không ai khác.
Bạch Hạo Vân vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh của cô gái đang nằm trong lòng mình, khuôn mặt anh thoáng có ý cười.
"Được rồi! Không đi thì không đi! Tối nay anh sẽ ở bên cạnh em được chưa? Hài lòng không?"
Lúc này, người con gái đang nằm trong vòng tay của Bạch Hạo Vân mới chịu ngoan ngoãn nằm im, không tiếp tục cử động nữa. Tư Mộc vốn dĩ đang rất buồn ngủ nhưng chỉ vì Bạch Hạo Vân đánh thức cô nên cô mới hơi khó chịu mà thôi!
Bạch Hạo Vân nhẹ nhàng đặt thân thể cô xuống giường, kéo chiếc chăn đắp kín người cô. Cánh tay của cô vẫn ôm lấy anh, thế là người nào đó cũng phải ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh Tư Mộc. Tư Mộc xoay người đối diện với gương mặt hơi ửng đỏ của Bạch Hạo Vân, nhưng cô lại không hề nhận ra là người đàn ông đang nằm cạnh mình đang đỏ ửng mặt lên, Tư Mộc vẫn cứ bình thản mà nhắm mắt ngủ.
Nhìn Tư Mộc ôm lấy mình như vậy, khuôn mặt còn chui vào trong lồng ngực anh, khuôn mặt của Bạch Hạo Vân bất giác đỏ lên. Chưa bao giờ nhìn thấy Bạch Hạo Vân đỏ mặt, nhưng hôm nay là ngoại lệ a. Bạch Hạo Vân cảm thấy cả người nóng ran, cổ họng khô rát, rất khó chịu. Hai tay anh ôm lấy thân thể của cô gái này như muốn sưởi ấm cho cô.
Bạch Hạo Vân thật sự muốn lao ngay vào nhà tắm dội nước lạnh ngay lúc này. Nếu mà không bị Tư Mộc ôm chặt, chắc anh sẽ phải làm vậy mất. Tuy hai người đã từng nắm tay nhưng chưa bao giờ thân mật đến mức độ này.
Từng hơi thở đều đặn của người con gái nằm trong lòng phả vào bờ vai rắn chắc của Bạch Hạo Vân làm anh cảm nhận yên tâm. Nhưng Bạch Hạo Vân thật sự rất khó chịu, muốn trở về phòng nhưng lại không thể được.
Cũng may Tư Mộc không có nghịch ngợm trong lòng anh, nếu không Bạch Hạo Vân sẽ không chịu nổi mà ăn sạch cô gái nhỏ này mất.
Không phải là không thể, nhưng Bạch Hạo Vân không hề muốn cưỡng ép cô. Anh chấp nhận chờ cô, chờ đến cái ngày cô thật sự cam lòng trao trái tim mình cho anh.