Chẳng mấy chốc, cuối cùng, buổi lễ mừng thọ của ông nội Bạch Duệ Thần cũng đã đến. Nhà họ Bạch là một gia đình truyền thống nên bọn họ rất coi trọng những lễ nghi này.
Trong nhà, ai nấy đều tất bật chuẩn bị mọi thứ. Nào là đồ ăn thức uống cũng phải phù hợp với truyền thống, rồi còn khách khứa nữa chứ. Nói tóm lại là mấy người trong nhà hơn một tuần nay bọn họ không được nghỉ một chút nào.
Mệt thì mệt nhưng ai nào dám kêu.
Mất việc đấy chứ chả đùa!
Bạch Duệ Thần bận tối mắt tối mũi, hắn ta phải liên hệ với những đối tác lớn của công ty, rồi còn phía phóng viên, còn cha mẹ của Tư Giai nữa. Nói chung là cả tuần nay hắn chưa hề chợp mắt. Quầng thâm ở mắt hắn đã in đậm một cách rõ nét.
Về phía Tư Giai, cô ta được giao nhiệm vụ phải đi đến từng nhà, mời từng người có quan hệ thân thiết với nhà họ Bạch. Cô ta một mình lái xe, chạy giữa trời nắng chang chang khiến da biến thành một mảng màu đen.
Cô ta giậm chân, khuôn mặt hiện rõ sự phẫn nộ đến đỉnh điểm. Nhà thì bao nhiêu người, lại bắt cô ta đi một mình. Cái gì mà nhiệm vụ của con dâu nhà họ Bạch chứ? Việc này chẳng khác gì giết cô ta.
Tức giận là thế, nhưng cô ta cũng chẳng làm gì được. Cô ta vẫn phải nuốt cái cục tức này trong lòng, nghiến răng nghiến lợi mà làm theo. Bởi vì, trong nhà họ Bạch lúc này, Bạch Duệ Thần hoàn toàn chưa nắm giữ được mọi thứ. Đợi Bạch Duệ Thần có được chức vụ tổng giám đốc kia, cô ta sẽ không bỏ qua cho cái ông già kia đâu.
Mẹ kiếp!
Cô ta chửi thề một câu rồi giận dữ, vùng vằng lái xe tiếp tục công việc của mình.
Thật ra, ông cụ cũng chỉ muốn tổ chức cho đơn giản, không cần phải cầu kỳ đến thế nhưng vì Bạch Tu Văn, Tố Thư muốn lấy lòng ông cụ, với cả bọn họ nói rằng nhà họ Bạch đã làm cái gì là phải làm nghiêm túc. Ông cũng chẳng muốn quan tâm, mặc kệ cho bọn họ muốn làm gì thì làm, tất cả đều theo ý chúng nó.
Tư Mộc đã hứa với ông cụ là sẽ đến, cô không thể nào nuốt lời được. Hơn nữa, cô thấy Bạch Hạo Vân bảo tối nay anh có việc sẽ về muộn. Ở nhà buồn chán, tới thăm ông cho ông vui vậy.
Cô ra cửa hàng quần áo, chọn cho mình một chiếc váy đơn giản, không quá cầu kỳ nhưng cũng không kém phần lịch sự. Chiếc váy dài qua đầu gối cô, ôm sát cơ thể cô, hai cánh tay áo trễ xuống để lộ phần vai quyến rũ. Chiếc váy màu trắng ngọc trai càng làm cô trở nên nổi bật.
Chiếc váy cũng không quá đắt tiền, cô có thể dùng phần tiền mình tiết kiệm được khi ở bên Mỹ để mua.
Chọn đồ xong, giờ là chọn quà. Trước đây khi cô vẫn còn là vợ của Bạch Duệ Thần, cô thấy người trong nhà bảo rằng hình như là ông rất thích đánh cờ.
Cô lựa chọn một quán bán hàng khá là lâu năm, chọn mua một loại rồi đi ra bên ngoài. Tuy quán này được mở lâu năm nhưng chất lượng tốt, với cả giá thành cũng khá hợp lý.
Theo quan niệm của cô, cô cho rằng tặng quà quan trọng là tấm lòng chứ không phải món quà đó đáng giá bao nhiêu.
Tám giờ tối, Bạch Hạo Vân sau khi dặn dò cô mọi thứ xong rồi mới lái xe thẳng một mạch đến nhà họ Bạch. Cũng đã lâu lắm rồi nhỉ, anh chưa hề trở lại nơi này.
Anh mặc một bộ vest tây trang đơn giản nhưng lại khiến cho bao nhiêu trái tim của những cô gái phải rụng rời.
Khách khứa dưới nhà đông nghẹt. Xem ra bọn họ rất coi trọng cái lễ nghi này. Bạch Hạo Vân luồn qua đám đông, rồi đi thẳng lên tầng cao nhất của căn nhà, nơi mà chủ nhân của căn nhà đang bàn truyện quan trọng.
Mở cửa ra, cả ông nội, Bạch Tu Văn, Tố Thư, vợ chồng Bạch Duệ Thần đều có mặt đầy đủ ở đây.
Thấy Bạch Hạo Vân, Bạch Duệ Thần không khỏi liếc nhìn anh một cái như muốn đuổi người đi. Hắn ta không ngờ hôm nay Bạch Hạo Vân lại có thể đến đây. Hắn ta luôn cho rằng việc Bạch Hạo Vân căm hận cha hắn đến mức độ nào không thể khiến anh chấp nhận mà đến nơi này được.
Nhưng mọi việc đều nằm ngoài dự đoán của Bạch Duệ Thần.
Bạch Hạo Vân bước qua chỗ bọn họ, đi thẳng đến chỗ của ông nội, không thèm chào cha mình một tiếng. Đến cả nhìn còn không muốn huống chi là mở lời nói chuyện với nhau.
Bạch Hạo Vân cúi đầu chào ông nội một tiếng.
"Ông nội!"
"Tới rồi à? Mau ngồi đi."
Ông cụ đưa tay vuốt râu, gật đầu liên tục, trên mặt không giấu nổi sự vui mừng. Thằng cháu trưởng này của ông rất ít khi trở về, ông biết trong lòng đứa cháu này nghĩ gì, ông làm sao mà không rõ cho được. Nhưng nay chịu về là tốt lắm rồi.
Bạch Hạo Vân tìm một chỗ cách xa mấy người kia rồi ngồi xuống. Anh thật không muốn dính dáng đến bọn họ một chút nào cả.
Từ khi Bạch Hạo Vân bước vào, ánh mắt của Tư Giai dừng trên người anh. Cô ta đưa mắt đánh giá một loạt, không ngờ Bạch Duệ Thần lại có một người anh trai tuấn tú như thế, đáng tiếc trên người anh lại toả ra một sự lạnh lùng đến đáng sợ.
Từ lúc bước vào, anh không cười được lấy một cái, khuôn mặt cứ như một bức tượng băng, từ đầu đến cuối vẫn không khác một chút gì. Thỉnh thoảng, anh để ý thấy ánh mắt của Tư Giai đang nhìn mình, đáy mắt anh không khỏi lộ ra những tia khinh bỉ.
Người phụ nữ này, so với Tư Mộc, một chút cũng không sánh bằng. Thế mà Bạch Duệ Thần lại đi yêu phải cái loại phụ nữ như thế này, Bạch Hạo Vân anh cảm thấy khâm phục. Có lẽ, đứa em trai này của anh nên đi khám lại mắt rồi đấy.
"Hạo Vân, hiện tại cháu đang làm gì?"
Thấy ông nội hỏi, anh cũng chỉ lễ phép mà đáp lại.
"Cháu chỉ làm ở bệnh viện thôi."
"Hạo Vân à, ông biết cháu không thích, nhưng ông vẫn phải nói với cháu, cháu trở về công ty làm đi. Cháu là người có năng lực, hoàn toàn có thể tiếp quản Bạch thị. Coi như vì ông, cháu trở về công ty đi."
Nghe lời của ông cụ như đang thỉnh cầu, trong lòng Bạch Duệ Thần tức giận, hắn ta biết mục đích hôm nay ông nội hắn gọi Bạch Hạo Vân về. Nhưng cục tức này hắn nuốt không trôi.
"Ông à, mấy việc này cháu không có hứng thú. Ông tìm người khác đi."
Bạch Hạo Vân chưa nói hết câu, cánh tay của ông cụ đã giơ lên trước mặt anh.
"Ông biết cháu không thích nhưng khoan hãy từ chối. Cháu cứ từ từ mà suy nghĩ, trả lời ông sau cũng không muộn."
"Dạ!"
Bạch Hạo Vân biết ông kiên quyết, cũng không muốn từ chối một cách thẳng thừng. Anh đành phải thoả hiệp, từ chối sau cũng chưa muộn.
\[...\]
Về phía của Tư Mộc, sau khi Bạch Hạo Vân ra ngoài được ba mươi phút, cô cũng thay đồ, trang điểm lại cho gọn gàng rồi bắt xe đến thẳng nhà họ Bạch. Nghĩ cũng thật buồn cười, mấy tháng trước, cô đến đây là thân phận cháu dâu của nhà họ Bạch. Nhưng giờ đây, cô chỉ là một khách mời không hơn không kém.
Nỗi chua xót bỗng ập đến, khoé mắt cô hơi cay cay. Cô tự nhủ với mình rằng, tất cả đã qua, qua hết rồi, đừng nghĩ đến nó làm gì nữa. Cô còn có tương lai phía trước, không thể cứ sống mãi trong quá khứ được.
Cô ưỡn thẳng lưng, hiên ngang bước vào cửa chính như bao người khác, tay cô xách một hộp quà nhỏ để tặng ông cụ.
Lúc này, mọi người cũng đã bước xuống đại sảnh, buổi lễ cũng dần bắt đầu rồi.
Thấy ông cụ đang đứng một mình, Tư Mộc lập tức chạy đến chào ông một tiếng.
"Ông ạ!"
Ban đầu cô định gọi ông nội theo thói quen nhưng hiện tại, cô với nhà họ Bạch không hề có quan hệ gì, gọi một tiếng ông là phù hợp nhất.
Nhìn thấy cô gái này, ông cụ hết ngạc nhiên lại sững sờ. Ông nhớ là Tư Mộc bị mù mà, sao bây giờ lại?
"Tư Mộc.... Mắt của cháu...."
Cô biết ông cụ sẽ ngạc nhiên, đành phải lên tiếng giải thích.
"À, là cháu gặp được một người tốt. Anh ấy giúp đỡ cháu rất nhiều, giúp cháu nhìn thấy ánh sáng trở lại."
"Vậy à? Tốt quá rồi, ông cũng chỉ mong cháu được hạnh phúc thôi."
Trong lòng ông không kìm nén được sự vui mừng này. Thằng cháu của ông đã làm tổn thương con bé quá nhiều rồi, ông cũng chỉ hy vọng cô sẽ có được hạnh phúc đáng ra phải thuộc về mình.
"Ông nội, đây là chút tấm lòng của cháu, mong ông nhận cho."
Cô đặt cái hộp nhỏ vào tay của ông.
Ông tuy ngoài miệng thì từ chối nhưng môi cứ cười một cách thoả mãn.
"Cháu đến là tốt rồi, còn quà với bánh làm gì cho mất công."
Cô cũng chỉ cười hì hì đáp lại ông.
"Ông nội, sắp đến giờ rồi, mau đi thôi!"
Giọng nói này vừa vang lên, sống lưng Tư Mộc lạnh toát, cả người bỗng chốc cứng đờ. Chân cô như bị đóng băng tại chỗ vậy, không tài nào di chuyển được.
Giọng nói này, cô hoàn toàn nhận ra, là Bạch Duệ Thần, hay còn gọi là chồng cũ của cô.
Bạch Duệ Thần nhìn bóng lưng người con gái đang đối diện trước mặt mình, hắn thấy rất quen nhưng tạm thời không nhớ ra. Bạch Duệ Thần liếc mắt hỏi ông nội mình.
"Ông nội, vị tiểu thư này là....?"
Bạch Duệ Thần đưa tay chỉ về phía cô.
Ông cụ cũng không biết phải trả lời ra sao nữa? Chẳng lẽ nói đây là Tư Mộc, vợ cũ của cháu đấy.
"À, đây là...."
Ông chưa kịp nói hết câu thì Tư Giai đã lập tức chạy đến ôm lấy cánh tay của Bạch Duệ Thần.
"Duệ Thần!"
Giọng điệu làm nũng của cô ta khiến người ta nổi hết cả da gà lên.
Tư Mộc chưa sẵn sàng đối diện với bọn họ, với lại, cô cũng không biết mình phải nói gì khi quay đầu lại.
"Đây là...."
Tư Giai nhìn thấy người con gái đang quay mặt về phía kia, cô ta không khỏi tò mò mà quay sang chỗ Bạch Duệ Thần lên tiếng hỏi.
Dáng dấp của cô gái này cũng tương đương cô ta, nhưng ai cũng có thể nhìn ra, Tư Mộc đẹp hơn cô ta rất nhiều.
Tư Giai tò mò muốn xem người này là ai, cô ta đưa tay kéo người cô, gương mặt cô quay lại đối diện với hai người bọn họ.