Tư Mộc vô lực lắc đầu, thanh âm yếu ớt phát ra từ miệng của cô mang theo một sự đau đớn đến nhói lòng, khiến cho ai cũng cảm nhận được một sự bi thương ở trong đó.
"Con không muốn về, con muốn ở lại cho đến khi nào anh ấy tỉnh lại."
Nhìn đứa con gái của mình cố chấp như vậy, Ellen thật không biết làm thế nào cả, bà thật sự cảm thấy vô cùng bất lực. Bà biết bây giờ có khuyên Tư Mộc như thế nào đi chăng nữa, cô cũng nhất định không chịu nghe đâu. Nhưng cứ như vậy không phải là cách hay.
Ở bên kia, cả người của Trịnh Mỹ Châu đang được Trình Mục Vĩ đỡ lấy, sắc mặt của cô cũng không khác Tư Mộc là bao, nhưng có phần Trịnh Mỹ Châu rắn rỏi hơn Tư Mộc rất nhiều. Cô cũng giữ được bình tĩnh hơn lúc ban đầu.
"Chị à, em thấy bác nói đúng đấy, em nghĩ chị nên về nhà nghỉ ngơi một chút đi, trông chị có vẻ không được ổn cho lắm. Anh em đã như vậy rồi, chị không thể để bản thân của mình bị bệnh nữa. Anh ấy sẽ rất lo lắng."
Trịnh Mỹ Châu muốn Tư Mộc về nhà nghỉ ngơi, chứ nhìn chị ấy thật sự là không ổn chút nào. Hơn nữa, Trịnh Mỹ Châu biết Bạch Hạo Vân không muốn nhìn thấy Tư Mộc như vậy một chút nào, chắc chắn anh sẽ cảm thấy rất đau lòng.
Tư Mộc vẫn lắc đầu, đôi mắt của cô vẫn không có một chút hồn phách nào cả. Cô cứ vô hồn nhìn về khoảng không vô định ở phía trước, cứ như bản thân của mình đang chơi vơi giữa cái không gian u buồn ấy.
"Tư Mộc, hay là cô về thay một bộ quần áo khác đi rồi hãy đến đây. Ở bệnh viện ăn mặc như vậy rất không ổn. Hơn nữa cô về nhà lấy cho Bạch Hạo Vân một ít đồ dùng đến đây nữa, chắc cậu ấy sẽ cần đấy."
Trình Mục Vĩ hai tay giữ chặt cả người của Trịnh Mỹ Châu, ánh mắt dừng trên bộ quần áo dính đầy máu tanh kia của Tư Mộc trông vô cùng ghê rợn. Anh đang muốn tìm một lý do để Tư Mộc có thể về nằm nghỉ một chút, nhân tiện lấy một ít đồ dùng cho Bạch Hạo Vân luôn.
Lúc này, Tư Mộc mới nghe lọt tai những lời nói của Trình Mục Vĩ. Sau khi Tư Mộc đồng ý trở về nhà, Trịnh Mỹ Châu mới quay sang nói với Trình Mục Vĩ.
"Anh đưa chị ấy về nhà giúp em đi. Một mình em ở đây là được rồi."
"Còn em thì sao? Em ở đây một mình liệu có ổn không?"
Trình Mục Vĩ ái ngại nhìn người con gái đang bị anh giữ chặt kia. Trông Trịnh Mỹ Châu có vẻ ổn hơn Tư Mộc, nhưng trong lòng của cô gái này chắc chắn sẽ rất khó chịu. Anh thật sự không yên tâm khi để Trịnh Mỹ Châu một mình ở lại đây.
Trịnh Mỹ Châu lắc đầu, giọng nói của cô vô cùng cứng rắn.
"Em không sao đâu, anh không phải lo cho em. Anh đưa chị ấy về nhà đi, em vẫn có thể gắng gượng được."
Trình Mục Vĩ im lặng một lát nhìn Trịnh Mỹ Châu. Sau một hồi đắn đo, anh quyết định làm theo ý của Trịnh Mỹ Châu, đưa Tư Mộc về nhà để cho cô nghỉ ngơi.
Sau khi Trình Mục Vĩ đưa Tư Mộc rời đi, Trịnh Mỹ Châu đến phòng mà Bạch Hạo Vân đang được chăm sóc ở đó. Nhìn những thiết bị chằng chịt xung quanh người anh, Trịnh Mỹ Châu không khỏi cảm thấy đau lòng khi thấy anh trai của cô như vậy. Nhưng lúc này, Trịnh Mỹ Châu không thể ngã xuống được.
Cô phải chống đỡ mọi thứ, phải chăm sóc chị dâu nữa, như thế, Bạch Hạo Vân, anh cô mới yên lòng mà mau chóng tỉnh lại.
Sau khi đưa Tư Mộc về nhà, Trình Mục Vĩ ở lại đó một lát, nhân tiện đợi Tư Mộc lấy đồ cho Bạch Hạo Vân thì anh cũng mang được đến đó luôn. Như thế thì cũng đỡ phải chạy đi chạy lại quá nhiều.
Tư Mộc nhanh chóng thay một bộ quần áo khác rồi cô xách một chiếc túi màu đen bước ra bên ngoài, sắc mặt của cô chẳng khá hơn được chút nào cả. Cả người của Tư Mộc thẫn thờ, trông cô cứ như là người mất hồn vậy, khiến người ta cảm thấy rất đau lòng.
Cũng may là mẹ cô đã trở về nhà chứ không đến đây với cô, nếu không bà ấy sẽ càng cảm thấy lo lắng cho đứa con gái này hơn mà thôi. Tư Mộc cũng muốn mẹ mình về nhà nghỉ ngơi, bà cũng mệt quá rồi. Hơn nữa, Tư vấn cũng không muốn để mẹ phải lo lắng cho cô nữa.
Trình Mục Vĩ nhanh chóng cầm lấy chiếc túi màu đen kia, anh cũng rất thức thời. Trình Mục Vĩ biết lúc này sức khoẻ và tinh thần của Tư Mộc không được ổn định cho nên anh phải nhanh chóng cầm lấy túi đồ kia, nếu không anh sợ Tư Mộc sẽ không chịu nổi mà ngã ra đây mất. Bạch Hạo Vân đã trong tình trạng như vậy rồi, cho nên Tư Mộc không thể nào đổ bệnh nữa.
"Đi thôi!"
Giọng nói của Tư Mộc vô cùng yếu ớt mang theo một chút nặng nhọc. Đôi mắt vô hồn tràn ngập đau thương kia của người con gái cứ nhìn chằm chằm Trình Mục Vĩ, cô đang chờ đợi Trình Mục Vĩ đưa mình đến bệnh viện, chứ lúc này trong lòng của Tư Mộc chẳng khác gì đang ngồi trên một đống lửa cả.
Nhìn Tư Mộc như vậy, Trình Mục Vĩ cảm thấy vô cùng khó xử. Vốn dĩ anh muốn để cho Tư Mộc ở nhà nghỉ ngơi, chứ cứ như vậy anh sợ Tư Mộc thật sự sẽ không trụ nổi mất. Nhưng mà cô gái này cứ khăng khăng muốn đến bệnh viện, Trình Mục Vĩ biết phải làm sao bây giờ đây?
"Bây giờ sao? Sao cô không ở nhà nghỉ ngơi đi cho khỏe? Chứ tôi thấy cô có vẻ như không ổn lắm."
Tư Mộc lắc đầu, trông cô vô cũng mệt mỏi, sắc mặt vẫn y nguyên như vậy, chẳng khá lên một chút nào cả, vẫn trắng bệch như vậy, thật là khiến cho người ta phải lo lắng thay cho cô gái này.
Trình Mục Vĩ lo lắng nhìn cô.
"Tư Mộc, tôi thấy hay là cô cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, bao giờ cô ổn định tôi sẽ đến đón cô tới thăm cậu ấy có được không? Chứ cô cứ như thế này chắc chắn sẽ đổ bệnh mất, đến lúc đó thì mọi người sẽ lo lắng cho cả cô với Bạch Hạo Vân đấy."
Nhưng lúc này Tư Mộc làm gì nghe lọt tai những lời mà Trình Mục Vĩ nói chứ. Thứ cô quan tâm nhất lúc này chính là Bạch Hạo Vân kia kìa. Sức khỏe của Tư Mộc lúc này ra sao cô cũng không thèm quan tâm đến nữa, Tư Mộc chỉ một lòng lo nghĩ cho Bạch Hạo Vân mà thôi.
"Giờ có muốn tôi cũng không thể nghỉ được. Bạch Hạo Vân đang không biết thế nào, anh bảo tôi làm sao mà ngủ yên được chứ? Tôi không yên tâm, vì thế xin anh đưa tôi đến bệnh viện đi!"
Trình Mục Vĩ cảm thấy lưỡng lự vô cùng trước lời thỉnh cầu kia của Tư Mộc. Dường như anh đã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan vậy. Trình Mục Vĩ biết rõ rằng Tư Mộc lo lắng cho Bạch Hạo Vân, cô gái này chắc chắn sẽ vô cùng cố chấp mà đòi đến bệnh viện cho bằng được. Nhưng sức khỏe của cô ấy như vậy, Trình Mục Vĩ thật sự không cảm thấy yên tâm một chút nào. Hơn nữa, chắc chắn nếu anh đưa Tư Mộc đến, Trịnh Mỹ Châu chắc chắn sẽ mắng cho anh một trận cho mà xem.
Nhưng Tư Mộc thật sự quá thành khẩn khiến cho Trình Mục Vĩ có muốn từ chối cũng không biết làm sao mà từ chối. Lưỡng lự một hồi lâu, cuối cùng Trình Mục Vĩ cũng đành phải chấp nhận đưa Tư Mộc đến bệnh viện, chứ anh thật sự không biết phải làm sao để khuyên Tư Mộc ở nhà nữa.
Trên đường Trình Mục Vĩ lái xe đưa Tư Mộc đến bệnh viện, cô gần như im lặng hoàn toàn, không hề nói một câu gì. Đôi mắt trong veo không một chút hồn phách kia của người con gái cứ nhìn về phía trước. Tư Mộc như là đang lạc lõng, bơ vơ giữa khoảng không gian vô định kia, không có ánh sáng dẫn lối, không biết phải làm sao để thoát khỏi cái bóng ma ấy.
Không khí trên xe im lặng một cách đáng sợ. Trình Mục Vĩ đang tập trung lái xe thì bỗng nhiên Tư Mộc lên tiếng hỏi anh.
"Trình Mục Vĩ, anh biết chuyện đó từ khi nào? Tại sao anh lại không nói cho tôi biết?"
Trình Mục Vĩ hoàn toàn hiểu rõ "chuyện đó" từ miệng của Tư Mộc là gì. Ánh mắt của Trình Mục Vĩ vẫn nhìn thẳng về phía trước, anh trả lời Tư Mộc nhưng lại không hề nhìn sắc mặt của cô.
"Chuyện này tôi biết từ lâu rồi. Còn vì sao tôi đoán được người đó là cô thì chính là lần đầu chúng ta gặp nhau thì tôi đã nhận ra rồi."
Trình Mục Vĩ dừng lại rồi nói tiếp.
"Tôi vốn dĩ chỉ là người ngoài, không có quyền gì can thiệp vào chuyện của hai người cả, tôi chỉ có thể đứng ngoài góp ý cho lời khuyên mà thôi. Vả lại, Bạch Hạo Vân nói cậu ấy muốn tìm một thời điểm thích hợp để nói cho cô biết. Nhưng tôi cảm thấy con người cậu ấy thật sự rất ngốc, thích mà lại chẳng dám nói ra."
Tư Mộc bỗng nhiên cười, một nụ cười vô cùng chua chát. Ngốc! Không sai! Đúng thật là rất ngốc! Tại sao anh không chịu nói cho cô biết chứ? Sao cứ phải âm thầm gánh hết tất cả mọi chuyện như vậy? Tư Mộc cảm thấy hai người thật sự rất giống nhau, đều ngốc y như nhau vậy!
"Tư Mộc, Bạch Hạo Vân yêu cô như vậy, liệu cô có tình cảm với cậu ấy hay không? Dù chỉ một chút thôi cũng được?"
Trình Mục Vĩ muốn xác định rõ xem thứ tình cảm mà Tư Mộc dành cho Bạch Hạo Vân rốt cuộc có phải là tình yêu hay là không? Nếu thật sự là yêu, vậy thì bao nhiêu hy sinh của Bạch Hạo Vân bao lâu nay không uổng phí rồi.
Tư Mộc im lặng một lát, ngay khi Trình Mục Vĩ đang định nói gì đó thì Tư Mộc đã lên tiếng.
"Yêu? Đúng, tôi thật sự yêu anh ấy rất nhiều! Nhưng chỉ tiếc, tôi lại nhận ra thứ trái tim mình mong muốn quá muộn rồi. Đến lúc tôi nhìn thấy cái cảnh tượng Bạch Hạo Vân nằm trên vũng máu kia, nhìn anh ấy dần dần rời xa mình như vậy, tôi mới biết tôi yêu anh ấy biết nhường nào?"
Càng nói, giọng của Tư Mộc càng chua xót, đau đớn hơn. Cô chỉ hận tại sao mình không nhận ra tình cảm của mình sớm hơn? Cho tới lúc nhìn Bạch Hạo Vân đang hôn mê, rất có khả năng là không bao giờ tỉnh lại được nữa thì cô mới dám đối diện với tình cảm của mình, tại sao lúc này Tư Mộc mới có dũng khí thừa nhận cô yêu Bạch Hạo Vân chứ?