Động tác của Bạch Hạo Vân hơi khựng lại một chút, nhưng rất nhanh sau đó anh lại tiếp tục dìu Tư Mộc ra xe. Ánh mắt của Bạch Hạo Vân trầm ngâm nhìn người con gái đang bị thương này, trong lòng anh bỗng cảm thấy đau xót. Bị thương như vậy mà dám nói không có gì? Bạch Hạo Vân muốn mắng cho Tư Mộc một trận vì cái tội dám không quan tâm đến bản thân của mình như vậy.
Nhưng nghe lời nói qua loa của Tư Mộc, Bạch Hạo Vân nhận ra dường như Tư Mộc đang không muốn nói chuyện, như đang tìm cách tránh né anh vậy. Thế nên Bạch Hạo Vân cũng không muốn khiến cho Tư Mộc phải cảm thấy mệt mỏi vì bản thân anh.
Trong lòng của Bạch Hạo Vân đang không ngừng lo lắng. Tại sao Tư Mộc lại muốn tránh né anh như vậy chứ? Không phải trước đây hai người rất tốt sao? Vả lại, tại sao Tư Mộc hôm nay lại ở cùng Bạch Duệ Thần, lại còn suýt hôn nhau như vậy? Nếu Bạch Hạo Vân không đến kịp, thì hai người họ sẽ hôn thật hay sao?
Không lẽ Tư Mộc muốn tha thứ cho Bạch Duệ Thần? Không thể nào, Bạch Duệ Thần đã gây ra cho Tư Mộc quá nhiều tổn thương như vậy, làm sao có thể tha thứ cho hắn ta cơ chứ? Nhưng đây chính là lời giải thích duy nhất cho những việc đã xảy ra. Không, cho dù là thế, Bạch Hạo Vân cũng không cho phép Tư Mộc trở lại bên cạnh tên khốn Bạch Duệ Thần kia.
Cho dù Tư Mộc có thật sự không yêu anh đi chăng nữa, Bạch Hạo Vân cũng quyết không để cho chuyện này xảy ra. Bởi vì, con người của Bạch Duệ Thần, không đáng để Tư Mộc giao phó cả cuộc đời này.
Trên đường đi, trong lòng của Bạch Hạo Vân vô cùng phức tạp. Cánh tay của anh đã vô thức siết chặt bả vai của Tư Mộc lúc nào không hay biết. Còn Bạch Duệ Thần, nhìn theo bóng lưng của hai người đang dần biến mất ở trước mặt mình, suy nghĩ của hắn dần trở nên hỗn độn.
Dìu Tư Mộc ra xe, Bạch Hạo Vân đỡ cô ngồi xuống xe, định thắt dây an toàn cho cô nhưng Tư Mộc đã làm điều đó trước rồi. Bạch Hạo Vân cảm thấy hơi hụt hẫng, cánh tay anh cứng đờ giữa không gian một lúc lâu. Bạch Hạo Vân cố lấy lại bình tĩnh, anh bước lên xe rồi lái xe đưa Tư Mộc về nhà.
Hai người im lặng, không ai nói với ai một câu gì, không khí trên xe rất trầm mặc. Tư Mộc không muốn nói gì với Bạch Hạo Vân lúc này cả, dường như cô đang muốn vạch rõ ranh giới với Bạch Hạo Vân vậy.
Bạch Hạo Vân tuy giận, nhưng không khí như thế này khiến cho anh vô cùng khó chịu. Tư Mộc hình như bị làm sao, nhìn cô có vẻ không muốn nói gì với anh, khiến cho Bạch Hạo Vân không thể chịu nổi. Vì thế, Bạch Hạo Vân mới tìm cách bắt chuyện với cô.
"Tư Mộc, cả ngày nay em đi đâu thế? Sao không ở nhà nghỉ ngơi!"
"Tôi ra ngoài tìm nhà. Bạch Hạo Vân, tôi muốn dọn ra ngoài ở!"
Nếu đã có Bạch Hạo Vân ở đây, cô cũng muốn nói thẳng luôn, không muốn vòng vo gì nhiều. Dù sao cũng phải nói, vậy thì nói luôn đi.
Bạch Hạo Vân hơi khựng lại, nhưng tay của anh vẫn tiếp tục công việc mình đang làm. Tại sao Tư Mộc đột nhiên lại muốn dọn ra ngoài? Như vậy không tốt sao? Bạch Hạo Vân rất muốn biết, nhưng lúc này cho dù anh có hỏi cô chắc cô cũng không nói ra đâu.
Thế nên, Bạch Hạo Vân mới cố tình lái sang chuyện khác. Bạch Hạo Vân cố gắng cười hỏi Tư Mộc.
"Tư Mộc, em không có gì muốn nói với anh hay sao?"
"Nói gì?"
"Tại sao hôm nay em với Bạch Duệ Thần lại ở cùng nhau?"
"Chuyện đó thì có gì để nói chứ? Hơn nữa, chúng ta hình như cũng không có quan hệ gì gọi là thân, tại sao tôi lại phải nói với anh?"
Bạch Hạo Vân đang lái xe, bỗng nhiên anh phanh xe lại, tạo nên một tiếng "kít" chói tai vô cùng và rất lớn. Suýt chút nữa là đã gây ra tai nạn giao thông rồi, cũng may là Bạch Hạo Vân kịp thời hành động. Chiếc xe của Bạch Hạo Vân dừng lại ở bên đường một lúc lâu.
Những người đi đường đều cảm thấy vô cùng tò mò vì chiếc xe dừng lại ở đó quá lâu, không biết có xảy ra chuyện gì không? Nhưng bọn họ cũng chẳng dám lại gần xem, bởi vì bọn họ sợ bản thân của mình sẽ bị liên luỵ.
Cả người của Tư Mộc theo quán tính đổ nhào về phía trước. Cô chỉ hơi hoảng hồn một chút, Tư Mộc còn tưởng mình đi gặp tổ tiên rồi ấy chứ. Tư Mộc đưa tay xoa ngực, suýt chút nữa thì mất mạng luôn rồi.
Tư Mộc ngước mắt lên nhìn Bạch Hạo Vân bên cạnh của mình, sắc mặt anh trông vô cùng là khó coi. Sắc mặt của Bạch Hạo Vân đen kịt lại, như là muốn giết người vậy. Trông Bạch Hạo Vân lúc này thật sự rất đáng sợ!
Tư Mộc hơi e dè nhìn Bạch Hạo Vân. Cô biết bản thân của mình vừa nãy đã lỡ lời nói ra những lời khó nghe đó. Bạch Hạo Vân cảm thấy tức giận cũng là điều đương nhiên mà thôi. Chỉ là, lúc đó Tư Mộc không muốn nói gì với Bạch Hạo Vân mà anh lại cứ cố tình muốn hỏi chuyện, thế nên Tư Mộc mới bực tức mà thốt ra những cái lời không hay.
Tư Mộc thật sự cảm thấy giận, vì mấy ngày nay cô đều bị Bạch Hạo Vân bỏ rơi. Biết bản thân của mình không thể ích kỷ như vậy, cô với Bạch Hạo Vân chỉ có thể là bạn bè bình thường mà thôi. Nhưng Tư Mộc vẫn không kiềm lòng được mà đau buồn, mà cảm thấy vô cùng giận dữ khi mình bị ngó lơ.
Tư Mộc rất muốn quay sang xin lỗi, cô chỉ muốn nói rằng cô không cố ý nói ra những lời đó đâu. Nhưng trông bộ dạng của Bạch Hạo Vân đáng sợ như vậy, Tư Mộc vừa định mở miệng đã bị làm cho sợ mất rồi.
Thế nên, Tư Mộc chỉ biết cúi mặt, ánh mắt của cô vẫn cứ nhìn chằm chằm lên người của Bạch Hạo Vân. Nhưng Bạch Hạo Vân từ lúc đấy vẫn chẳng thèm liếc nhìn cô lấy một cái, ánh mắt đen sâu của anh chỉ trầm ngâm nhìn về phía trước, như đang suy nghĩ điều gì.
Một lúc sau, Bạch Hạo Vân nổ máy, lái xe thẳng một mạch về nhà. Suốt dọc đường đi, Bạch Hạo Vân còn chẳng thèm liếc mắt nhìn Tư Mộc lấy một cái, khiến cho cô càng lo lắng, không biết làm thế nào để xin lỗi Bạch Hạo Vân nữa.
Không khí ở trên xe vô cùng yên lặng, nó yên lặng một cách cực kỳ đáng sợ. Trên xe, không một ai nói với ai câu nào. Người thì tập trung lái xe, bộ dạng thì cứ như là muốn giết người vậy. Còn người bên cạnh thì muốn nói cái gì đó nhưng bị Bạch Hạo Vân doạ cho sợ, không dám mở lời. Ngoài tiếng động cơ vù vù phát ra từ chiếc xe đang chạy ở trên đường cùng tiếng còi xe đang kêu inh ỏi kia thì toàn bộ đều là một mảnh im lặng.
Sắc mặt của Bạch Hạo Vân lúc này trông vô cùng tệ, vô cùng xấu. Hai cánh tay của Bạch Hạo Vân vô thức siết chặt chiếc vô lăng của xe, cứ như là muốn bẻ gãy nó vậy đấy. Những đường gân xanh nổi khắp trên trán và cánh tay của Bạch Hạo Vân, trông cực kì là đáng sợ, cứ như muốn giết người vậy đấy.
Ai cũng có thể nhận ra rằng, Bạch Hạo Vân đang thật sự vô cùng là tức giận!
Bảo anh không tức giận làm sao cho được cơ chứ? Không ngờ Tư Mộc lại có thể tàn nhẫn nói ra những lời nói đó như vậy. Khi vừa nghe tin Tư Mộc đang ở bệnh viện, Bạch Hạo Vân đã bỏ hết mọi công việc quan trọng mà mình đang làm để chạy tới bệnh viện xem người con gái này có bị làm sao không?
Vậy mà Tư Mộc thì sao chứ? Cô lại ở đó thân thân thiết thiết với Bạch Duệ Thần, kẻ đã từng khiến cho bản thân của cô tổn thương một cách sâu sắc như vậy. Chẳng lẽ Tư Mộc không nhớ đến những việc tàn nhẫn mà Bạch Duệ Thần đã làm hay sao chứ?
Bạch Hạo Vân giận, nhưng anh đã cố gắng bỏ qua. Tư Mộc nói rằng cô muốn chuyển ra ngoài, Bạch Hạo Vân cũng chỉ nghĩ Tư Mộc đang giận dỗi cái gì đấy nên không muốn nói chuyện với anh thôi. Vậy mà Tư Mộc lại còn dám nói ra rằng giữa hai người bọn họ cũng không hề có mối quan hệ gì thân thiết.
Tư Mộc có nghĩ đến cảm nhận của Bạch Hạo Vân hay là không? Trong khi anh vì cô mà làm bao nhiêu chuyện như vậy, chẳng lẽ Tư Mộc vẫn chưa nhìn thấu tình cảm của anh hay sao? Vậy mà cô lại có thể tàn nhẫn mà nói ra rằng giữa hai người không có bất cứ quan hệ gì hết cả.
Bạch Hạo Vân cảm thấy bản thân của mình bị tổn thương sâu sắc. Anh vì người ta mà làm bao nhiêu chuyện như vậy, nay người ta chẳng những không thèm đếm xỉa đến, mà ngược lại còn phủ nhận mối quan hệ của hai người cứ như không có gì xảy ra hết vậy.
Bảo sao Bạch Hạo Vân không cảm thấy giận cho được cơ chứ?
Tư Mộc nóng lòng muốn về bên cạnh của Bạch Duệ Thần như thế ư? Cô vẫn yêu hắn ta như vậy, mặc dù bản thân của Tư Mộc bị Bạch Duệ Thần làm tổn thương? Chẳng lẽ tất cả những nỗi đau đó, Tư Mộc đều quên hết tất cả rồi.
Trong khi Bạch Hạo Vân vì cô mà làm nhiều việc như vậy, chẳng lẽ Tư Mộc không có một chút tình cảm nào dành cho anh hay sao? Cô vẫn mãi chỉ yêu một mình Bạch Duệ Thần, mặc dù hắn ta không yêu cô? Bọn họ đúng là giống nhau, đều yêu một người mù quáng như vậy!
Tư Mộc muốn chuyển ra ngoài, không lẽ là vì muốn ở cùng Bạch Duệ Thần? Lúc nãy, Bạch Hạo Vân hỏi Tư Mộc có gì muốn nói với anh hay không? Chính xác là anh muốn biết lúc đó giữa cô và Bạch Duệ Thần có xảy ra chuyện gì không? Vậy mà Tư Mộc còn chẳng thèm để tâm như vậy?
Trên suốt đường đi, Bạch Hạo Vân luôn giữ cái vẻ mặt như muốn giết người, trên người anh toả ra bao nhiêu là sát khí trông vô cùng đáng sợ. Vừa về đến nhà, Bạch Hạo Vân cũng chấp nhận đỡ Tư Mộc xuống xe, nhưng lúc này, anh đã chẳng còn dịu dàng như Bạch Hạo Vân của mọi khi nữa rồi.
Bạch Hạo Vân giữ chặt người của Tư Mộc, khiến cho cô cảm thấy bị đau. Nhưng Tư Mộc bây giờ đang sợ, chẳng dám nói cái gì cả. Thở cô còn không dám thở mạnh nữa kìa. Nhưng Bạch Hạo Vân cứ bóp chặt cánh tay cô như vậy, khiến cho Tư Mộc đau đến mức không chịu nổi.
"Bạch Hạo Vân, anh có thể nhẹ tay một chút được hay không? Tôi đau!"