Lúc này, Tư Mộc đã bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Cô còn muốn đi lại, Tư Mộc chưa muốn bị tàn phế hết phần đời còn lại đâu. Hai bàn tay của Tư Mộc tuy đã siết chặt nhưng vẫn đang không ngừng run lên. Bả vai của Tư Mộc thấp thoáng sự run rẩy.
Bạch Duệ Thần có thể nhìn thấy trong đôi mắt đen láy của Tư Mộc có một sự sợ hãi. Khoé môi của Bạch Duệ Thần hơi nhếch lên. Người phụ nữ này cuối cùng cũng biết sợ rồi hay sao? Lúc nãy không phải mạnh miệng lắm cơ mà.
Nghĩ là như vậy nhưng Bạch Duệ Thần không nói ra bên ngoài. Hắn ta nhanh chóng lôi cả người của Tư Mộc đứng dậy, khuôn mặt rất khó coi, giọng nói thì lãnh khốc.
"Đi, tôi đưa cô đến bệnh viện. Ngoan ngoãn nghe lời, không là tôi sẽ bế cô đi đấy!"
Thế là Tư Mộc đành phải ngoan ngoãn chấp nhận để Bạch Duệ Thần đưa mình đến bệnh viện. Một phần là vì Tư Mộc không muốn để Bạch Duệ Thần bế mình giữa thanh thiên bạch nhật, còn đa phần là vì Tư Mộc không muốn chân của mình bị cắt đi đâu.
Đến bệnh viện, Tư Mộc đành phải ngoan ngoãn để bác sĩ khám cho mình. Sau khi kiểm tra và xác nhận Tư Mộc không có vấn đề gì, bác sĩ mới bắt đầu kê đơn thuốc cùng cho Tư Mộc một vài lời khuyên.
"Vết thương của cô đã được sát trùng, cũng không có gì nghiêm trọng lắm. Nhưng cô nên hạn chế đi lại để vết thương nhanh hồi phục. Tuần sau trở lại đây để cắt chỉ nghe rõ chưa. Không được quên đâu đấy."
Tư Mộc gật đầu vâng lời bác sĩ.
Bác sĩ nhanh chóng đẩy ra trước mặt của hai người một tờ giấy, có lẽ đó chính là đơn thuốc.
"Đây là thuốc tôi kê cho cô. Cứ theo thế mà lấy. Nhất định không được quên uống thuốc đâu đấy."
Sau khi Bạch Duệ Thần đi lấy thuốc cho Tư Mộc, mặc dù Tư Mộc đã nói không cần sự giúp đỡ của Bạch Duệ Thần, nhưng hắn ta vẫn kiên quyết làm như vậy. Sau khi lấy thuốc xong, Bạch Duệ Thần trở lại vị trí mà Tư Mộc đang ngồi, ngỏ ý như muốn đưa cô về.
"Đi, để tôi đưa cô về nhà!"
Nhưng ngay lập tức Tư Mộc đã hất tay của Bạch Duệ Thần ra. Cô lập tức cự tuyệt hắn một cách vô tình.
"Tôi không cần anh giúp! Tôi có thể tự về nhà được!"
Nét mặt của Bạch Duệ Thần hơi trầm xuống, có một chút biến đổi nhưng rất nhanh sau đó khuôn mặt hắn ta đã trở lại cái vẻ lạnh lùng, cao cao tại thượng như mọi khi. Giọng nói phát ra từ miệng của Bạch Duệ Thần mang theo một chút gì đó gọi là khó chịu.
"Tư Mộc, cô đừng có bướng. Cô nghĩ lúc này cô có thể một mình đi về hay sao chứ? Hay là cô muốn gọi Bạch Hạo Vân đến đón."
Tư Mộc đang định nói gì thì tiếng điện thoại của cô vang lên. Ba chữ trên màn hình khiến cho Tư Mộc không khỏi trầm ngâm, Bạch Hạo Vân. Bạch Hạo Vân gọi cho cô giờ này để làm cái gì chứ? Không phải là anh đang ở bên cạnh Trịnh Mỹ Châu hay sao?
Tư Mộc rất muốn cúp máy nhưng Bạch Duệ Thần ở đây, cô cũng không tiện làm như vậy. Thế là Tư Mộc đành phải bấm nút nghe. Vừa đưa lên tai, Tư Mộc đã ngay lập tức nghe thấy cái giọng điệu như đang muốn mắng người kia của Bạch Hạo Vân.
"Tư Mộc, em đang ở đâu? Tại sao bây giờ vẫn chưa về?"
Bạch Hạo Vân ở đầu dây bên kia có lẽ là đang rất giận dữ. Anh không giận vì Tư Mộc ra ngoài mà có lẽ Bạch Hạo Vân giận chính là vì Tư Mộc ra ngoài đến giờ này mà vẫn chưa chịu về.
Thì Tư Mộc cũng có muốn thế đâu cơ chứ. Cô cũng muốn về lắm, nhưng chỉ sợ Tư Mộc không về được mà thôi. Không phải không về được mà một mình cô đi về chắc chắn sẽ rất lâu. Còn về Bạch Duệ Thần, cô thật sự không muốn dính dáng bất cứ điều gì đến hắn cả.
Đợi Bạch Hạo Vân nói xong, Tư Mộc mới thở dài một hơi. Mẹ nó, đúng là doạ cho cô sợ phát khiếp rồi đấy. Bình tĩnh đi xem nào. Cái gì cũng phải từ từ chứ. Tư Mộc cũng không thể phi ngay về nhà luôn được đâu.
"Bạch Hạo Vân, tôi đang có chút chuyện chưa giải quyết xong."
"Chuyện gì mà chưa giải quyết xong chứ? Giờ này đã là giờ nào rồi hả? Trời sắp tối rồi, em mà không về thì lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?"
Xảy ra chuyện gì? Tư Mộc thì xảy ra chuyện gì mới được chứ? Cô đã lớn rồi, cũng có phải trẻ con nữa đâu. Tư Mộc có thể tự biết đi về, không cần ai phải lo cả. Bạch Hạo Vân giờ mới gọi cho cô mà đã quát mắng như vậy rồi.
Không phải Bạch Hạo Vân đi hẹn hò mấy ngày nay rồi quên mất còn một đứa con gái như cô đang ở nhà rồi sao? Bây giờ chịu nhớ đến cô rồi à? Mà chưa chi đã muốn mắng cho cô một trận như vậy. Haizz, Tư Mộc đã làm gì sai cơ chứ?
Trong lòng của Tư Mộc cảm thấy ấm ức không thôi. Cô thật sự rất muốn khóc đấy. Bạch Hạo Vân gọi điện thoại là để mắng cô hay sao chứ? Tư Mộc đang định nói gì đó nhưng chưa kịp lên tiếng thì ở đầu dây bên kia giọng nói lạnh lùng của Bạch Hạo Vân đã vang lên.
"Bây giờ em đang ở đâu? Để anh tới đón em!"
Tư Mộc ngay lập tức ngăn cản cái ý nghĩ này của Bạch Hạo Vân. Chắc không phải là Bạch Hạo Vân đang ở bên cạnh Trịnh Mỹ Châu kia đó chứ. Nếu thật là vậy, Tư Mộc không muốn trở thành vật ngăn cách giữa cuộc hẹn hò của hai người bọn họ một chút nào đâu.
"Không cần đâu! Tôi sắp xong rồi, một lát nữa tôi có thể tự về được."
"Địa chỉ?"
Bạch Hạo Vân gằn từng chữ như nhất định phải đến đó cho bằng được vậy. Tư Mộc biết Bạch Hạo Vân đã quyết, không thể ngăn cản được. Cho dù cô không nói ra nhưng chắc chắn Bạch Hạo Vân sẽ tìm ra nơi mà Tư Mộc đang ở. Bởi vì, Bạch Hạo Vân vẫn chưa tắt định vị trên điện thoại của Tư Mộc, cho nên tìm ra vị trí của Tư Mộc là điều hoàn toàn dễ dàng. Chỉ là Bạch Hạo Vân muốn Tư Mộc tự mình nói ra mà thôi.
"Tôi đang ở bệnh viện trung ương!"
"Bệnh viện? Em làm cái gì mà phải đến bệnh viện? Rồi em có bị làm sao không?"
Tư Mộc đưa chiếc điện thoại ra xa tai của mình, hai mắt của cô khép lại trước cơn thịnh nộ kia của Bạch Hạo Vân. Nhưng ai cũng có thể nhận ra, Bạch Hạo Vân đang lo lắng vạn phần. Nhưng Tư Mộc thì vẫn thảnh thơi, coi như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Biết ngay là Bạch Hạo Vân sẽ phản ứng như vậy mà. Tư Mộc cười hì hì như là không làm sao cả.
"Tôi không sao đâu! Chỉ là trầy xước một chút xíu nhỏ thôi."
"Tư Mộc, em ngồi yên đó đợi anh, cầm được chạy đi đâu cả. Mong lời em nói là thật, không thì đừng có trách anh."
"Ơ, khoan đã...!"
Tư Mộc còn đang định nói gì đó nhưng ở đầu dây bên kia, Bạch Hạo Vân đã cúp máy mất rồi. Cô cũng chỉ muốn bảo là cô không sao đâu mà, không cần Bạch Hạo Vân phải lo lắng cho cô như vậy. Vậy mà cô chưa kịp nói hết câu Bạch Hạo Vân đã cúp máy luôn rồi.
Chắc giờ này Bạch Hạo Vân đang lái xe chạy như bay đến đây cho xem. Haizz, Tư Mộc thở dài nhìn vào màn hình điện thoại tối thui kia đang nằm trên tay của mình. Thiệt tình à!
"Là Bạch Hạo Vân gọi à?"
Lúc này, Bạch Duệ Thần mới lên tiếng hỏi. Ánh mắt thâm sâu của hắn tựa như đang suy nghĩ điều gì đó. Khuôn mặt của Bạch Duệ Thần đã vạn phần khó coi nhưng hắn ta vẫn phải cố gắng giữ bình tĩnh, không làm cho Tư Mộc sợ hãi nữa. Bạch Duệ Thần hình như đang cố gắng kiềm chế cơn giận thì phải.
Tư Mộc lườm Bạch Duệ Thần hắn một cái, cô tỏ vẻ khó chịu. Chuyện của Tư Mộc cô thì liên quan gì đến Bạch Duệ Thần hắn cơ chứ? Tư Mộc không biết rằng Bạch Duệ Thần hắn lại nhiều chuyện như vậy đấy.
"Liên quan gì đến anh? Mong Bạch thiếu gia đây bớt tham gia vào chuyện của tôi đi. Không là tôi không biết mạng anh có còn hay không đấy?"
Tư Mộc không làm gì được hắn, nhưng Bạch Hạo Vân có thể làm được đấy. Bạch Duệ Thần giỏi đến mấy nhưng vẫn chưa bằng được với anh trai cùng cha khác mẹ của hắn, Bạch Hạo Vân, đâu. Bạch Duệ Thần nhìn người con gái đang cúi mặt xuống kia, trong lòng của hắn bỗng cảm thấy thật hỗn loạn.
Bạch Duệ Thần hoàn toàn nhận ra người gọi điện thoại cho Tư Mộc chính là Bạch Hạo Vân. Chỉ là hắn đang cố tình hỏi, cố tình lừa dối bản thân của mình mà thôi. Thật không ngờ người con gái này lại muốn vạch rõ ranh giới với Bạch Duệ Thần hắn như vậy.
Bạch Duệ Thần bỗng dưng cảm thấy thật thất bại. Trên thương trường, Bạch Duệ Thần rất giỏi, nhưng về vấn đề này, hắn ta hoàn toàn không giỏi một chút nào cả. Thế nên, cho dù Bạch Duệ Thần hắn có muốn xin lỗi Tư Mộc đi chăng nữa, chắc chắn cô sẽ không tin hắn đâu.
Vì vậy, Bạch Duệ Thần chỉ biết im lặng đứng đó, nhìn người con gái đang ngồi ở trên ghế kia. Đứng một lúc lâu, trời cũng đã gần tối, Bạch Duệ Thần nhìn đồng đội, thấy cũng đã muộn rồi. Sợ Bạch Hạo Vân không kịp đến đây, Bạch Duệ Thần mới đưa ra một đề nghị.
"Muộn rồi, để tôi đưa cô về!"
Nhưng Tư Mộc đã ngay lập tức hất tay, cô hoàn toàn không muốn nhận lấy ý tốt của Bạch Duệ Thần hắn.
"Không cần đâu, tôi đợi người đến! Không phiền đến sự giúp đỡ của Bạch Duệ Thần anh!"
Nhưng Bạch Duệ Thần cứ nhất quyết muốn đưa Tư Mộc về. Thế là hai người xảy ra cãi cọ. Một người thì nhất quyết muốn đưa đối phương về, còn một người thì liên tục từ chối, không muốn nhận lấy sự giúp đỡ.
Nhưng không may, Bạch Duệ Thần lỡ tay, suýt chút nữa khiến cho cả người của Tư Mộc ngã lăn ra sàn nhà. Cũng may là Bạch Duệ Thần đã kịp thời đỡ được cả người của cô. Nhưng cái tư thế này của hai người thật sự là vô cùng ám muội.
Gương mặt của Bạch Duệ Thần kề sát khuôn mặt kia của Tư Mộc. Chỉ thiếu một chút nữa là hai người đã môi chạm môi rồi. Bạch Hạo Vân vừa tới nơi đã chứng kiến một màn này, suýt chút nữa là anh đã xông lên đánh người rồi.
Tư Mộc vừa nhìn thấy Bạch Hạo Vân, cô vội vàng đẩy Bạch Duệ Thần ra, cô như muốn lên tiếng giải thích không phải là như Bạch Hạo Vân nghĩ đâu. Nhưng chưa kịp nói gì thì Bạch Hạo Vân đã đi đến chỗ của cô, hai mắt như muốn giết người vậy.