Tư Mộc hơi ái ngại nhìn Bạch Hạo Vân, tim của cô cứ liên tục đập thình thịch thình thịch thình thịch liên hồi. Giọng nói của Tư Mộc cực kỳ nhỏ, cô hơi liếc nhìn về phía của Bạch Hạo Vân rụt rè mà nói.
"Bạch Hạo Vân, tôi biết là anh không muốn khiến tôi cảm thấy thất vọng nên mới nói như vậy. Tôi biết mình vẽ không đẹp đâu, mà tôi cũng chỉ vẽ chơi thôi, nên anh cứ nói thật đi, không cần phải để ý đến tôi làm đâu."
Tư Mộc cho rằng Bạch Hạo Vân vì không muốn cô cảm thấy buồn, khiến cho cô cảm thấy tổn thương nên mới nói như vậy thôi. Tư Mộc vẫn không chịu thừa nhận rằng bản thân của cô cực kỳ có năng khiếu trong việc trở thành một nhà thiết kế đấy. Bởi vì, Tư Mộc luôn luôn cảm thấy tự ti về bản thân mình, tự ti vì cô không được đào tạo một cách chính quy.
Bạch Hạo Vân hơi chau mày nhìn Tư Mộc. Anh đưa những tờ giấy cũng được coi là bản thiết kế kia ra trước mặt của Tư Mộc, nhẹ nhàng ân cần nói chuyện với cô.
"Tư Mộc, đừng có tự ti về khả năng của bản thân mình như vậy chứ. Em xem, có phải là rất đẹp hay không? Những thứ này là do chính tay của em vẽ đấy."
Bạch Hạo Vân lật đi lật lại những bản vẽ của Tư Mộc dùng cả ngày hôm nay để vẽ ra cho Tư Mộc xem lại. Bạch Hạo Vân như là đang muốn truyền thêm tự tin cho người con gái này vậy.
Bạch Hạo Vân cũng không biết vì sao Tư Mộc cứ luôn tự ti về khả năng của bản thân mình như vậy nữa. Bạch Hạo Vân cũng rất muốn hỏi là vì sao, nhưng anh biết là Tư Mộc sẽ không nói ra đâu.
Thế nên Bạch Hạo Vân cũng không muốn làm khó Tư Mộc. Chỉ cần Tư Mộc cần tìm người tâm sự, Bạch Hạo Vân chắc chắn sẽ lắng nghe tâm sự của cô. Hơn nữa, Bạch Hạo Vân có thể truyền thêm tự tin cho Tư Mộc, để cho cô cảm thấy tin tưởng vào bản thân mình cô.
"Nhưng mà....!"
Khuôn mặt của Tư Mộc hơi nhăn lại. Hình như là cô đang định nói cái gì đó thì phải. Nhưng cô chưa kịp nói ra thì đã bị lời nói của Bạch Hạo Vân cắt ngang mất rồi.
"Thôi, không nhưng nhị gì cả! Không nói đến chủ đề này nữa. Em đó, cả buổi không ăn gì rồi, để anh đưa em xuống nhà ăn cơm."
Bạch Hạo Vân để tập giấy kia lên trên bàn, anh dịu dàng nắm lấy cánh tay của Tư Mộc, mỉm cười nhìn cô.
"Đi thôi! Đi ăn cơm! Ăn xong, anh muốn đưa em tới một chỗ này!"
Lời của Bạch Hạo Vân vừa mới dứt, cũng may Tư Mộc đã kịp phản ứng trở lại chứ không như những lần trước nữa. Hai mắt của Tư Mộc mở to, gương mặt của cô hơi ngây ngô nhìn Bạch Duệ Thần. Miệng của cô bất giác phát ra âm thanh.
"Bạch Hạo Vân, anh vừa nói gì cơ? Anh nói sẽ đưa tôi đến một nơi, vậy anh định đưa tôi đi đâu thế?"
Tư Mộc cũng không biết vì sao mình lại nói ra câu đó nữa chứ? Có lẽ là do Tư Mộc quá tò mò, quá hiếu kỳ chăng? Có lẽ chính là như vậy thật!
Cũng đúng thôi, ngoài việc hôm qua Tư Lý đến nhà họ Bạch tham dự lễ mừng thọ của Bạch lão gia ra thì hầu như từ khi về nước đến nay, Tư Mộc toàn ở trong nhà, cô chẳng mấy khi bước chân ra bên ngoài cả. Bạch Hạo Vân có đồng ý cho Tư Mộc ra ngoài nhưng cô chỉ được đi đến những nơi ở gần đây mà thôi, chứ không đi đi quá xa nơi này. Một phần là vì sức khỏe của Tư Mộc chưa hoàn toàn hồi phục, hơn nữa Tư Mộc cũng không thạo đường ở đây.
Bạch Hạo Vân chính là lo lắng việc này! Anh sợ Tư Mộc đi lạc đường hay là gặp phải kẻ xấu, đến lúc đó thì hỏng! Vì thế, đợi cho đến khi sức khỏe của Tư Mộc hồi phục lại, Bạch Hạo Vân chỉ cho Tư Mộc đi chơi ở gần nơi này, hoặc cô ở trong nhà luôn cũng được. Biết là Tư Mộc sẽ cảm thấy khó chịu nhưng vì lo lắng cho an toàn của cô, Bạch Hạo Vân bắt buộc phải làm như vậy!
Nhưng làm như vậy, Tư Mộc chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng buồn chán!
Điều đó cũng là tất nhiên thôi!
Tư Mộc cả ngày quanh quẩn ở trong nhà đến mức chán sắp chết luôn rồi. Có đôi khi vì Tư Mộc cảm thấy buồn chán quá, đành phải ra ngoài xem có ai chơi cùng hay không? Nhưng cũng chẳng có ai cả. Mọi người ở xung quanh đây cũng đã đi làm hết rồi, hầu như nhà nào cũng như nhà nào, đều đóng kín cửa, khiến cho Tư Mộc đành phải ngậm ngùi quay về nhà.
Ngày qua ngày, Tư Mộc đều ru rú ở trong nhà như vậy. Nhiều khi cô cũng muốn đi chơi lắm chứ, hoặc là đi mua sắm hay ra công viên chẳng hạn. Nhưng khổ cái nỗi là Tư Mộc hoàn toàn mù tịt về đường đi ở đây. Cô không biết đường đi, sợ rằng mình sẽ bị lạc.
Bạch Hạo Vân thì bận làm việc, Tư Mộc cũng không muốn làm phiền anh. Thế là Tư Mộc đành phải chấp nhận ở nhà, thỉnh thoảng cô lấy giấy ra vẽ hoặc thiết kế vài bộ trang phục mà thôi.
Trước đây, tuy Bạch Hạo Vân có đưa cô đi ra công viên hay là đi một vài nơi, nhưng lúc đó cô vẫn chưa nhìn thấy gì cả, nên Tư Mộc hoàn toàn không cảm nhận rõ được phương hướng hay là những nơi mà cô đã đi qua.
Thế nên, lần này Bạch Hạo Vân nói muốn dẫn Tư Mộc đến một nơi, khiến cho cô cảm thấy vừa tò mò mà cũng vừa háo hức. Tư Mộc thật hy vọng rằng Bạch Hạo Vân sẽ dẫn cô ra ngoài chơi. Chứ Tư Mộc cả ngày làm bạn với cây, với hoa, với bốn bức tường, cô cũng đã sắp chán chết đến nơi rồi.
Mong rằng lần này Bạch Hạo Vân sẽ đưa Tư Mộc cô đi chơi đâu đó cho khuây khoả. Đi đâu cũng được, chỉ cần đưa Tư Mộc ra ngoài, để cô hít thở không khí tự do bên ngoài là cô đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi. Chứ nếu không, Tư Mộc còn tưởng rằng bản thân mình còn đang tình nguyện bị giam trong "nhà tù" xa hoa như thế này cả.
Chỉ cần đưa cô ra ngoài, Tư Mộc đã cảm thấy cực kỳ sung sướng rồi!
Nhìn gương mặt ngây ngô của người con gái đang đứng trước mặt của mình, hai mắt của Tư Mộc long lanh như hai viên ngọc đang mở to nhìn Bạch Hạo Vân, khiến cho Bạch Hạo Vân bất giác mỉm cười, trái tim hơi run lên.
"Đi đâu tý nữa em sẽ được biết thôi! Em chỉ cần biết rằng hôm nay anh đưa em đi ra ngoài chơi là được rồi! Còn đi đâu, thì điều đó chính là bí mật không thể bật mí."
Trên gương mặt của Bạch Hạo Vân xuất phát một nụ cười, giọng nói ấm áp, nhẹ nhàng, ôn nhu khiến cho bất cứ người phụ nữ nào cũng phải cảm thấy có một chút gì đó bồi hồi, xao xuyến. Bạch Hạo Vân đưa ngón tay trỏ lên phía miệng của mình, làm như là bí mật lắm vậy đó.
Nhìn nụ cười trên gương mặt của Bạch Hạo Vân kia, Tư Mộc bất giác ngây người ra. Cô hơi bất động, ngay cả Tư Mộc cũng không biết bản thân của mình đang ngây ngô ngắm nhìn nụ cười kia của Bạch Hạo Vân. Dù sao Tư Mộc cũng là một người con gái mà, đối diện với sự ôn nhu ấm áp như vậy đến từ một người đàn ông vô cùng đẹp trai như vậy thì không cảm thấy rung động mới lạ ấy!
Trái tim ở nơi lồng ngực của Tư Mộc không biết từ lúc nào đã đập thình thịch thình thịch thình thịch như những hồi trống liên tiếp vang lên rồi. Ngây ra một lúc, Tư Mộc mới bắt đầu có phản ứng trở lại, nhận ra mình vừa mới làm gì, khuôn mặt của Tư Mộc có chút hơi ửng hồng lên, nhất là hai bên má.
Tư Mộc hơi cắn răng. Cô lại như thế nữa rồi! Sao bây giờ, mỗi khi cô nhìn thấy Bạch Hạo Vân là lại như vậy cơ chứ? Rốt cuộc là bản thân của cô bị làm sao vậy? Tại sao cô lại như vậy chứ?
Hàng loạt câu hỏi bỗng liên tiếp xuất hiện ở trong đầu của Tư Mộc nhưng cô lại không tài nào giải đáp được những câu hỏi này. Ngay cả bản thân của cô cũng không hiểu trái tim của cô nó đang nghĩ gì?
Đang ngây ra thì Tư Mộc cảm thấy có một sự đau đớn ở trên trán của cô truyền đến. Bạch Hạo Vân lại gõ trán của cô nữa rồi. Tại sao Bạch Hạo Vân dạo này cứ thích gõ lên trán của cô thế không biết?
Tư Mộc hơi ngẩng mặt lên thì thấy Bạch Hạo Vân đang cười nhìn mình. Hai gò má của cô bất giác đỏ lên, khuôn mặt của cô bỗng nhiên cảm thấy nóng bừng lên. Một giọng nói trầm ổn, ấm áp vang lên, đó là giọng nói của Bạch Hạo Vân.
"Sao thế? Được ra ngoài đi chơi mà em suy nghĩ cái gì vậy? Em không cảm thấy vui khi được ra ngoài chơi à?"
Bạch Hạo Vân biết Tư Mộc cảm thấy rất chán khi suốt ngày cứ ở trong nhà như vậy. Nhiều khi, Bạch Hạo Vân cũng muốn đưa Tư Mộc ra ngoài chơi lắm chứ, nhưng khổ nỗi là công việc của Bạch Hạo Vân bận rộn, không thể đưa Tư Mộc đi chơi được.
Bạch Hạo Vân cũng cảm thấy có lỗi về việc này. Nhân tiện hôm nay Bạch Hạo Vân anh đang rảnh rỗi, vì vậy, anh quyết định đưa Tư Mộc đi chơi cho khuây khoả, để Tư Mộc không cảm thấy buồn chán nữa.
Tư Mộc ngay lập tức lắc đầu. Mãi mới được đi chơi mà, ai lại không thích cho được cơ chứ? Có ngu thì mới không thích ấy!
"Không! Không phải! Tôi cảm thấy rất vui, nhưng chỉ là tôi hơi ngạc nhiên với tò mò xem anh định đưa tôi đi đâu mà thôi?"
Bạch Hạo Vân cũng thật là kín miệng mà. Tư Mộc thật sự rất muốn biết nơi mà Bạch Hạo Vân muốn đưa cô đến rốt cuộc là đâu, nhưng Bạch Hạo Vân lại cứ tỏ ra bí ẩn như vậy, chẳng chịu tiết lộ một chút nào cả. Thật khiến cho Tư Mộc vừa cảm thấy tò mò vừa cảm thấy bực à nha.
Bạch Hạo Vân hơi phì cười, anh đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu người con gái này, ánh mắt liếc nhìn gò má hơi ửng hồng kia của cô, giọng nói phát ra trầm ổn, ấm áp từ miệng của Bạch Hạo Vân.
"Em đó, đã bảo tí nữa sẽ biết rồi mà! Còn bây giờ, phải đi ăn cơm đã. Ăn no rồi muốn đi đâu thì đi!"