"Ông nội, nghe Duệ Thần nói ông thích đánh cờ, cháu có nhờ bạn mua tặng ông một bộ cờ bằng ngọc. Mong ông sẽ thích."
"Không dám. Tôi không dám nhận quà của vị tiểu thư cành vàng lá ngọc đây."
Đôi bàn tay của Tư Giai khựng lại, cô ta khó xử nhìn Bạch Duệ Thần, cô ta không biết xử lý tình huống này như thế nào.
"Ông nội!"
Bạch Duệ Thần mặt mày cau có nhìn ông cụ.
Ông chỉ hừ lạnh một tiếng, đáp lời cô ta:
"Cảm ơn!"
Bây giờ, trên mặt cô ta mới xuất hiện một nụ cười tươi roi rói.
Thấy không khí gượng gạo, Bạch phu nhân, mẹ Bạch Duệ Thần mới lên tiếng:
"Thôi mà ba, Duệ Thần đưa bạn gái về nhà, ba đừng làm con bé sợ."
Cô ta chỉ gượng cười cho có lệ.
Cô ta cứ nghĩ được lòng ba mẹ Bạch Duệ Thần là có thể đường đường chính chính bước chân vào nhà họ Bạch, ai ngờ phía trước lại xuất hiện một cụ già khó tính cơ chứ.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi cố gắng chịu đựng, vì cái gia sản này. Nếu không, còn lâu cô ta mới đến với Bạch Duệ Thần.
Mọi người chả ai nói với nhau câu nào, hai vợ chồng Bạch Tu Văn và Tố Thư không dám lên tiếng, sợ ông cụ tức giận. Còn Tư Giai, cô ta chỉ biết im lặng, cô ta sợ mình nói sai cái gì đó là bị tống cổ ra khỏi đây ngay.
Bạch Duệ Thần lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng này:
"Mẹ không nấu cơm à? Con đói rồi, bảo giúp việc nấu cơm đi."
Bạch phu nhân đưa tay gãi đầu, khuôn mặt đầy vẻ khó xử:.
"Mẹ biết rồi, mẹ quên mất. Để mẹ bảo người giúp việc đi nấu ngay."
"Hừ, ăn cơm cũng phải hầu tận mồm. Không biết tự đi nấu hả?"
Ông cụ liếc nhìn Tư Giai:
"Ba mẹ cô ở nhà không dậy cô khi đến nhà người khác không được ngồi không chờ thức ăn dâng tới miệng hả. Muốn ăn thì vào bếp mà nấu. Ta cũng muốn biết tay nghề của "cháu dâu tương lai" của ta nó như thế nào."
Bốn chữ "cháu dâu tương lai" được ông cụ nhấn mạnh, mang đầy sự châm biếm.
Tư Giai đưa mắt cầu cứu Bạch Duệ Thần, từ nhỏ cô ta đã được ăn sung mặc sướng, ăn trắng mặc trơn, làm gì biết nấu cơm là gì cơ chứ?
"Ông nội....!"
"Ba à, con bé hôm nay tới đây làm khách, không thể bắt nó vào bếp được chứ?"
Bạch Duệ Thần và mẹ mình lên tiếng giải vây cho cô ta, nhưng dường như ông cụ không đồng ý.
"Chúng mày còn dám nói. Lần trước con bé Tư Mộc đến đây, chúng mày bắt tội nó thế nào. Nó đã không nhìn thấy gì chúng mày còn bắt nó làm đủ mọi việc. Còn cô ta tay chân mắt mũi lành lặn, tại sao lại không làm được. Tao cũng chỉ làm theo ý chúng mày thôi."
Tiếng gậy "cộc cộc" trên tay ông cụ cứ liên tục gõ xuống sàn nhà, ông đang rất tức giận.
Nhắc đến Tư Mộc, bọn họ liền im bặt.
Lần đó, Bạch Duệ Thần đưa Tư Mộc về nhà, hắn ta cũng chỉ làm cho qua loa, cho có lệ. Hai vợ chồng Bạch Tu Văn và Tố Thư thì liên tục làm khó cô, bắt cô làm đủ mọi việc, phải tự nấu cơm, dọn dẹp.
Còn Tư Giai, bọn họ nâng như nâng trứng thế này đây.
Ông cụ là đang cho bọn họ biết người phụ nữ trước mặt đây, cũng phải trải qua khảo nghiệm giống Tư Mộc mà thôi.
"Ông nội...! Ông hơi quá đáng rồi đấy!"
Thái độ của Bạch Duệ Thần bắt đầu khó chịu.
"Sao? Không làm được? Không làm được thì không có tư cách bước chân vào cửa nhà họ Bạch này."
Giọng ông đầy chán ghét, ông không vừa ý cái người phụ nữ này một chút nào cả.
"Được rồi, để em nấu."
Cô ta lay lay tay áo Bạch Duệ Thần, cô ta còn muốn cái vị trí Bạch phu nhân này lắm.
Cô ta lặng lẽ đứng dậy, bước vào trong bếp, mặt mày nhăn nhó, khó chịu. Cô ta làm gì biết nấu chứ? Làm thế nào bây giờ?
Nhưng nếu không nấu, cái hôn lễ mà cô ta mơ ước chắc chắn sẽ không diễn ra.
Ông cụ tuy già nhưng vẫn có tiếng nói nhất trong nhà, chỉ cần ông không cho phép, tuyệt đối ai cũng không dám trái lời.
Cô ta vào bếp, mấy cái dụng cụ kia cô ta chẳng biết nó tên là gì, sử dụng ra làm sao?
Cô ta cầm mấy cái xoong nồi, chảo lên, vì trên đó chứa đầy dầu mỡ, cô ta cảm thấy nó thật kinh khủng, lập tức vứt xuống đất tạo nên âm thanh chói tai.
Cô ta chưa bao giờ làm mấy thứ này, biết thế từ nhỏ đã học nấu ăn rồi.
Ông cụ còn không cho phép người giúp việc giúp đỡ cô ta, ai dám trái lệnh thì nghỉ việc luôn.
Cô ta lục lọi trong tủ lạnh, bao nhiêu đồ chất đống trong đó.
Trong đầu cô ta hiện lên hàng vạn câu hỏi, cái này dùng để làm gì? Nấu cái gì thì được? Nấu món gì đơn giản? Nêm nếm gia vị thế nào?
À, điện thoại.
Trong đầu cô ta chợt nháy lên một ý, điện thoại. Cô ta có thể gọi điện thoại về nhà, nhờ mẹ giúp đỡ.
Nghĩ ra được biện pháp giải quyết, cô ta thở phào nhẹ nhõm, xem như bước đầu qua cửa rồi. Để xem lần này ông nội của Bạch Duệ Thần còn dám khinh thường cô ta nữa không?
Khoé môi cô ta bất giác cong lên, coi như mục đích của cô ta sắp đạt được rồi.
Nhưng nghĩ một đằng, làm lại một nẻo.
Cô ta muốn làm món xào, nhưng lại sợ dầu mỡ làm bị thương, làm bẩn bộ quần áo đắt tiền trên người cô ta. Thế là cô ta bày ra bao nhiêu bảo hộ xung quanh mình, nào là mâm, vung, nồi để tránh cho dầu mỡ bắn lên người.
Trong nhà bếp, tiếng xoong nồi loảng xoảng, tiếng dầu mỡ kêu xèo xèo kết hợp với nhau tạo nên những âm thanh chói tai.
Ở ngoài phòng khách, mọi người ai cũng trông chờ xem cô gái kia tự tay vào bếp thì sẽ làm được gì.
Bạch Duệ Thần thấp thỏm không yên, hắn không thể chạy vào đó để giúp đỡ cho Tư Giai, đấy là người phụ nữ hắn yêu, làm sao có thể để cho Tư Giai bị thương được?
Những âm thanh loảng xoảng ngày càng to, khiến Bạch Duệ Thần càng không yên lòng. Hắn sợ bảo bối của hắn xảy ra chuyện gì?
Người phụ nữ này trên tay hắn, được hắn nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, làm sao có thể làm mấy công việc thấp hèn của người giúp việc kia.
Nhưng hắn không dám trái lời ông nội, nếu hắn giám giúp đỡ Tư Giai, thì ông sẽ không cho hắn cưới cô ta về nhà.
Hắn tức giận, căm phẫn nhưng không dám làm gì.
Phải nhịn, vì cái ghế tổng giám đốc kia, hắn phải nhịn.
Từ nhỏ, người luôn được ông nội yêu thương hơn là Bạch Hạo Vân, cái gì tốt nhất ông cũng để cho anh trai hắn.
Ngay cả vị trí tổng giám đốc, cũng được chừa lại cho Bạch Hạo Vân.
Hắn không cam tâm, Bạch Hạo Vân có gì giỏi hơn hắn, chẳng phải chỉ là đứa con riêng không hơn không kém thôi sao?
Hai vợ chồng Bạch Tu Văn cũng chẳng dám lên tiếng, bọn họ rất ưng ý với cô con dâu này, gia thế tốt, môn đăng hộ đối, người thừa kế của Tư thị. Cô gái như vậy mới xứng đáng ở cạnh con trai bọn họ, chứ không phải con nhỏ bị mù Tư Mộc kia.
Riêng về phía Tố Thư, bà ta muốn con trai mình ngồi lên cái vị trí tổng giám đốc của Bạch Thị kia, cuộc hôn nhân này lại càng phải diễn ra. Bà ta căm ghét Bạch Hạo Vân, không muốn nhìn thấy anh, càng không muốn toàn bộ tài sản của Bạch gia lại về tay đứa con riêng đó.
Còn về phía ông cụ, ông chỉ biết thở dài, lắc đầu ngao ngán. Ngay cả nấu cơm cũng không làm được, thì không xứng trở thành cháu dâu của Bạch gia này.
Sau một hồi vật lộn với cái nhà bếp, cuối cùng cô ta cũng nấu được mấy món, nhưng nhìn chẳng ra hồn là mấy.
Cô ta bưng mấy món ăn ra bàn, rồi nhanh chóng chạy ra phòng khách.
"Con nấu xong rồi, mời ông, hai bác vào dùng cơm ạ."
Mấy người gật đầu, đứng dậy đi vào.
Bạch Duệ Thần đi sau cùng,một tayhắn khẽ nắm lấy tay Tư Giai, tay kia dịu dàng xoa đầu cô ta.
"Vất vả cho em rồi. Chịu khổ một chút thôi, sau này anh sẽ cho em một cuộc sống sung túc, hạnh phúc."
Cô ta dịu dàng nhìn hắn, đôi môi nở một nụ cười thật tươi.
"Không sao đâu anh, vì anh, em có thể làm mọi thứ."
Hai người bọn họ nắm tay nhau bước vào phòng ăn.
Trên bàn, bày mấy món ăn, nói một câu thật lòng, thật sự khó coi. Nhìn đã không muốn rồi, huống chi là ăn.
Món xào không ra hình dạng, cháy đen xì. Canh thì rau chưa thái, chưa rửa đã bỏ thẳng vào nồi nấu. Thịt trong bát canh vẫn còn đỏ, chắc chắn là chưa được nấu chín.
Nhìn thật là không muốn ăn!
Nhưng Bạch Duệ Thần không muốn làm tổn thương cô ta, đành miễn cưỡng khen ngợi:
"Tư Giai, mấy món này em làm, nhìn thật muốn ăn đấy."
"Phải đó, không hổ là con gái của Tư gia, cầm kỳ thi hoạ cái gì cũng giỏi."
"Không sai, sau này Duệ Thần cưới con về chắc chắn sẽ không lo không có cơm ăn nữa."
Ba mẹ của Bạch Duệ Thần cũng phụ hoạ theo.
Cô ta cười cười, đầy đắc ý, cô ta mừng thầm trong lòng, ai cũng thích cô ta, vậy cô ta có thể danh chính môn thuận làm vợ của Bạch Duệ Thần rồi.
Đang mơ mộng trên chín tầng mây thì cô ta bị lời nói của ông nội kéo tụt xuống đất.
"Mấy người tâng bốc nó ít thôi, làm chẳng ra sao cả. Món thì cháy, món thì sống, đây là nấu cho người ăn đấy hả? Chẳng bằng một phần của Tư Mộc, còn dám mơ tưởng đến việc bước chân vào căn nhà này."
Bạch lão gia đập đôi đũa xuống bàn, cái nhìn chán ghét, ông chẳng muốn ăn mấy cái thức ăn không dành cho người kia.
Tư Giai siết chặt cánh tay, cô ta cắn môi, trong lòng tức điên lên. Cô ta kém Tư Mộc ở chỗ nào, cô ta xinh đẹp hơn, giỏi giang hơn, hơn nữa, cô ta mới là người Bạch Duệ Thần yêu, không phải cô em gái Tư Mộc.
Bạch Duệ Thần nhíu mày, mặt hắn đen thui.
"Ông nội! Ông nói thế sẽ làm tổn thương Tư Giai đấy. Cô ấy đã cố gắng lắm rồi,ông không thể bắt bẻ cô ấy như vậy được."
Ông hừ lạnh một tiếng.
"Bạch Duệ Thần, mày là cháu tao, chứ không phải ông nội tao. Tao muốn làm gì, không cần mày phải dạy bảo."