Sáng hôm sau, Phong Sương vẫn còn say giấc nồng chỉ có Hắc Thịnh Duật là thức dậy rất sớm. Có lẽ là do tâm tình của anh đang rất tốt nên chỉ mới thức giấc thì trên khóe môi đã ngự trị sẵn một nụ cười đầy sủng hạnh dành riêng cho người con gái này
Hắc Thịnh Duật nhẹ nhàng kéo chăn đắp lại cho cô rồi nhẹ nhàng bước xuống giường. Anh rất cẩn thận kẻo làm cô thức giấc. Sau khi đã xác định cô vẫn ngủ say thì anh mới nhẹ nhàng hôn lên trán cô rồi mới vào nhà vệ sinh
Thực ra mà nói thì lúc anh bước xuống giường thì Phong Sương đã thức giấc rồi. Chỉ là cô muốn xem anh làm gì thôi. Nhưng kết quả lại khiến cô ngại đỏ mặt.
Một lúc sau, Hắc Thịnh Duật từ nhà vệ sinh bước ra với chiếc áo sơmi trắng đơn giản và quần tây đen. Anh ôn nhu bước đến bên cạnh cô, khẽ vén những lọn tóc còn vướng trên khuôn mặt kiều diễm của cô sang một bên. Khẽ đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ
- Anh lạm dụng hai lần rồi _ Bỗng nhiên Phong Sương mở mắt ra, giọng nói nhỏ nhẹ đầy tính trêu chọc vang lên
- Hửm? Vợ anh sao lại gọi là lạm dụng? _ Hắc Thịnh Duật cười ôn nhu nhìn cô
- Hừ. _ Phong Sương lườm xéo anh rồi bật chăn dậy đi về phía nhà vệ sinh
Hắc Thịnh Duật nhìn theo bóng lưng cô cười tươi đến nổi khuôn mặt rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời cơ
Bỗng nhiên điện thoại của anh vang lên. Là Đại Tuyệt gọi
- "Lão đại, có chuyện không hay" _ Đại Tuyệt hấp tấp nói
- Chuyện gì? _ Hắc Thịnh Duật khẽ nhíu mày lại
- "Hà Ái Ni, cô ta được một người trong bang ta cứu thoát rồi. Hiện tại tôi đã bắt giữ được cậu ta. Còn Hà Ái Ni thì.... Xin lỗi lão đại tôi vô dụng, nên ả ta thoát rồi" _ Đại Tuyệt thành thật khai báo
- Chết tiệt! Hừm. Xem như cô ta mạng lớn. Cứ mặc cô ta, để tôi xem cô ta sống được bao lâu. Cậu và Đại Tuyết biết làm gì với hắn ta rồi chứ? _ Hắc Thịnh Duật lạnh lẽo, đáy mắt hằn lên tia độc ác
- " Dạ, Lão đại!" _ Đại Tuyệt nghiêm túc trả lời
Hắc Thịnh Duật lập tức cúp máy. Ném chiếc điện thoại sang một bên, bước ra sofa ngồi nhìn xa xăm ngoài cửa sổ
Trong nhà vệ sinh từ từ bước ra. Từ nảy đến giờ Phong Sương đã nghe hết toàn bộ câu chuyện giữa anh và Đại Tuyệt. Bất giác cô nhíu mày lại, nhắn cho Lục Đường Tâm một tin nhắn xong liền bước đến bên anh
- Duật, có chuyện gì sao? _ Phong Sương nhẹ giọng ôm anh từ đằng sau
- Không có gì cả. ŧıểυ Sương! _ Hắc Thịnh Duật nắm lấy tay cô rồi đỡ cô ngồi lên đùi mình
- Anh nói dối rất tệ đó A Duật! _ Phong Sương cười rồi ngã người nằm gọn trong lòng anh
- Chỉ mỗi em nhìn ra anh đang nói dối thôi ŧıểυ Sương! _ Hắc Thịnh Duật điểm nhẹ lên mũi cô
- Vậy sao? Vậy sao còn giấu em? _ Cô vẫn là chất giọng thuần khiết đó
- Anh không muốn em phải lo lắng _ Anh khẽ ôm lấy cô, tham lam hít lấy mùi hương trên cơ thể của cô
- Anh nghĩ em sẽ sợ? _ Phong Sương cũng choàng tay ôm lấy anh
- Anh tất nhiên biết em không sợ. Nhưng em đang mang thai, anh không muốn em phải nguy hiểm. Cả em.... Cả con chúng ta nữa _ Hắc Thịnh Duật hôn lên tóc cô
- Em sẽ không sao. Hà Ái Ni đó năm lần bảy lượt muốn hãm hại em. Lần đầu không thành thì bây giờ chắc chắn sẽ thất bại thảm hại _ Phong Sương lạnh giọng
- ŧıểυ Sương đừng nghĩ đến cô ta nữa. Anh đưa em đi ăn sáng, rồi ta đi mua sắm. Được chứ? Bà xã! _ Hắc Thịnh Duật cười
- Ân. Chờ em thay đồ đã _ Phong Sương hôn lên môi anh một cái rồi mới bước đi
Hắc Thịnh Duật hạnh phúc cười đầy mãn nguyện. Anh cứ nhìn theo hướng cô đi, bóng lưng cho nhắn đó khiến anh muốn bảo vệ cô cả đời, anh muốn ôm cô cả đời......