Sáng hôm sau, Hắc Thịnh Duật tâm tình rất tốt nên đã đích thân xuống bếp làm bữa sáng cho bà xã thân yêu của mình
Người làm trong nhà được một phe kinh ngạc, từ đó đến giờ chưa từng thấy anh vui vẻ mà còn lại đích thân làm bữa sáng. Ngay cả Hắc Dật An và Cao Yên Đình cũng phải ngạc nhiên nhìn anh
- Con trai, con có sốt không? Sao lại vào bếp? _ Cao Yên Đình cười vui vẻ
- Con làm thức ăn cho ŧıểυ Sương _ trong nét mặt của anh luôn tràn đầy ý cười và sự sủng nịnh vô hạn
- Ôi. Ta thật khâm phục ŧıểυ Sương nha, từ một Hắc Tổng cao cao tại thượng bây giờ lại trở thành thê nô _ Cao Yên Đình trêu đùa
- Chả là như ba thôi. Con lên với ŧıểυ Sương đây _ Hắc Thịnh Duật nói xong liền nhanh tay cầm lấy khây thức ăn thơm phức kia lên phòng.
Cao Yên Đình nhìn sang Hắc Dật An đang đen mặt mà phì cười
- Ông xã, nhanh nhanh rước ŧıểυ Sương về nha _ Cao Yên Đình nhìn ông cười
- Tùy ý em thôi, bà xã _ trong lời nói của Hắc Dật An luôn mang theo tia sủng ái vô tận giành cho người phụ nữ này
Sau đó, cả hai vợ chồng Hắc lão gia ngồi vào bàn ăn sáng rồi nhang chân đến Phong gia hỏi cưới a
Còn Hắc Thịnh Duật trên khuôn mặt bây giờ chính là sự sung sướиɠ và hạnh phúc, khóe môi luôn ngự trị một nụ cười, nụ cườu giành riêng cho cô
- Bảo bối, dậy ăn sáng nào _ Hắc Thịnh Duật đặt khây thức ăn về một bên rồi hôn nhẹ lên trán cô
- Ưm... _ Phong Sương dụi dụi mắt lắc đầu rồi tiếp tục ôm chăn ngủ
- Bảo bối, ngoan. Dậy nào! _ Hắc Thịnh Duật vẫn dịu dàng kéo chăn sang một bên rồi ôm lấy cô vào lòng
Phong Sương một hai không chịu, lắc đầu nguây nguẩy rồi dụi dụi cái đầu nhỏ của mình vào ngực anh và ngủ tiếp. Nhìn con mèo nhỏ đang ngủ ngon lành trong lòng mình mà nụ cười của anh càng đậm hơn. Dịu dàng hôn lên tóc cô rồi trực tiếp bế thốc cô vào nhà vệ sinh.
Sự sủng hạnh này của anh chỉ giành riêng cho người con gái anh yêu mà thôi. Mà cô chính là người con gái đó
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Phong Sương vẫn được Hắc Thịnh Duật bế trở ra. Cô như một hoàng hậu đang được hoàng thượng hết sức là sủng ái
Người ta nói cuộc đời của mỗi người con gái thì 18 năm làm Công Chúa. 1 ngày làm Hoàng Hậu. 9 tháng 10 ngày làm Quý Phi. Còn cả đời là quản gia của gia đình.
Nhưng hãy nhìn Phong Sương xem?
Cô có 20 năm làm Công Chúa. Và cả cuộc đời này đều làm Hoàng Hậu, còn ai hạnh phúc được như cô?
- Bảo bối, ăn sáng nha. Anh đút cho em _ Hắc Thịnh Duật để cô ngồi trên đùi mình rồi ôn nhu nói
- Không ăn đâu. Em không đói _ Phong Sương bây giờ chỉ muốn ngủ mà thôi
- Ngoan nào bảo bối. Em phải ăn sáng, để ŧıểυ bảo bối trong bụng khỏe mạnh chứ _ Hắc Thịnh Duật đặt tay mình lên cái bụng phẳng lì của cô
- Duật.... Anh biết rồi? _ Phong Sương nhẹ giọng
- Ừm. Hôm qua Hoa Tâm đã khám cho em rồi. Em biết? _ Hắc Thịnh Duật hỏi lại
- Ừm. Mới biết... Tính hôm nay mới nói cho anh biết _ Phong Sương cười
- Em đó! _ Hắc Thịnh Duật điểm nhẹ lên mũi cô rồi cười đầy sự cưng chiều
- Duật.... _ Phong Sương khẽ gọi
- Được rồi Bảo bối, em đừng nói gì nữa anh biết em muốn nói gì mà. Hiện tại bây giờ em chỉ cần cố gắng dưỡng thai cho tốt, sinh cho anh một đứa bé khỏe mạnh. Còn lại để anh lo. Được chứ? _ Hắc Thịnh Duật hôm lên mi tâm của cô
- Ừm _ Phong Sương ngoan ngoãn gật đầu
- Ăn sáng nào. Rồi anh đưa em đến tiệm váy cưới, chuẩn bị kết hôn làm Hắc thiếu phu nhân của Hắc Thịnh Duật này _ Anh cười
Phong Sương cũng chỉ mỉm cười nhẹ rồi cùng anh ăn sáng. Một bữa sáng tràn đầy sự yêu thương và hạnh phúc của đôi bạn trẻ khiến nhiều người phải ghen tị a
Sau đó thì Hắc Thịnh Duật cùng Phong Sương đến tiệm áo cưới " Uyên Ương"
Phong Sương bước vào cửa tiệm trước để Hắc Thịnh Duật đi đậu xe. Do cô ăn mặc khá là giản dị do cô đang mang thai nên cô muốn đứa bé thoải mái ấy mà.
Các nhân viên trong cửa hàng nhìn cô bằng ánh mắt dò xét rồi nhếch mép khinh bỉ. Chỉ duy nhất có một cô gái là chạy đến bên cô nồng nhiệt đón tiếp
- Xin hỏi. Chị đến đây để chụp ảnh cưới hay mua váy cưới ạ? Chú rể có đi cùng không ạ? _ Cô gái đó cười tươi rói nhìn cô
- Chờ một chút, anh ấy đi đỗ xe _ Phong Sương cũng có cảm giác hài lòng với cô gái này
- Lỗ Niệm Niệm, cô mau sang đây làm việc đi _ Một cô gái khác khuôn mặt đầy son phấn liếc nhìn Lỗ Niệm Niệm và cô
Trong lòng Phong Sương thầm nghĩ đây chắc là quản lí ở đây nên mới dám tỏ thái độ đó. Đúng là vô giáo dục
- Xin phép chị, em đi làm việc. Một chút nữa chú rể đến chị cứ việc nói với anh ấy sang quầy bên kia ngồi đợi quản lí sắp xếp người chỉ dẫn ạ _ Lỗ Niệm Niệm vẫn cười
- Cảm ơn _ Phong Sương cũng gật đầu
Lỗ Niệm Niệm trước khi rời đi cũng không quên đứa cô đến một chiếc ghế không xa để cô nghĩ ngơi.
Một lúc sau đó, các nhân viên nữ kia lại bắt đầu bàn tán về cô
- Nhìn xem cô ta kìa. Ăn mặc thì quê mùa mà cũng đua đòi vào đây _ Nhân viên 1 nói
- Haizzz.... Nếu mà là tôi thì tôi đã đào hố mà chui rồi _ Nhân viên 2 tiếp lời
- Được cái mặt xinh đẹp và cái dáng chuẩn ra thì chẳng còn gì _ Nhân viên 3 nói
Phong Sương tức giận, siết chặt bàn tay lại. Sắc mặt vô cùng khó coi.
- Không biết ai mà xui xẻo lấy cô ta nữa _ Nhân viên 4 thêm lời