Chuyện xây ra trong phòng ngủ, trừ bọn họ ra, không ai biết cả.
Người khác chỉ nhìn thấy họ nổi giận đùng đùng. Rồi sau đó cười vui vẻ trở lại.
Thật sự không biết rốt cuộc họ đã làm cái gì.
Sau khi bốn người trở về, liền nhìn thấy mặt Doãn Nhất Nặc và Mễ ŧıểυ Anh hồng hồng. Cố Miểu và Doãn Ngự Hàm cười rất gian trá.
Mễ ŧıểυ Anh nhẹ nhàng ho khan mấy tiếng, nói: “Tôi tiếp tục đi xem xét.”
Doãn Nhất Nặc vội vàng kéo tay Mễ ŧıểυ Anh: “Em cùng đi với chị!”
“À, được!” Mễ ŧıểυ Anh nắm tay Doãn Nhất Nặc, cúi đầu vội vả đi mất.
Cố Miễu và Doãn Ngự Hàm đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng hai người chật vật rời đi, nhìn nhau cười cười.Biểu cảm của hai người có chút mất tự nhiên, Mễ ŧıểυ Anh nói: “Chúng ta đi xa quá rồi. Trở về thôi.”
“Ừm.” Mặt Doãn Nhất Nặc hồng hồng trả lời.Mễ ŧıểυ Anh và Doãn Nhất Nặc vừa nãy đi gần như chạy, cho đến khi thoát khỏi đám người, hai người mới đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Mễ ŧıểυ Anh và Doãn Nhất Nặc cùng lúc mở miệng hỏi đối phương: “Vừa rồi hai người làm gì vậy?”Mễ ŧıểυ Anh cũng gật đầu cười với Ngô Tâm Lam: “Có vẻ các em làm rất tốt.”
Ngô Tâm Lam quay đầu nhìn, cười trả lời: “Vâng. Đây là ước mơ của em. Sau này khi tốt nghiệp xong, em muốn mở một tiệm cà phê thuộc về mình. Sau đó làm chuyện mình thích làm.”Hai người lại lần nữa xoay người, chậm rãi trở về.
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Đi chưa được mấy bước, liền gặp Ngô Tâm Lam đứng bên lề đường, mời chào các bạn học đi thăm quan chỗ của cô.Ngô Tâm Lam dẫn hai người đến ngồi trước bàn, tự tay pha chế cà phê.
“Bạn học Ngô, chị đã xem qua thành tích các môn học của em, thật sự rất tốt. Có nghĩ tới chuyện đến học viện quý tộc Sandia học không?” Mễ ŧıểυ Anh mở miệng hỏi.“Đã yên tâm rồi chứ?” Doãn Ngự Hàm cười châm chọc nhìn Cố Miễu: “Em đã nói cách này là hữu hiệu nhất mà!”
“Cũng không tệ lắm.” Cố Miễu cố làm ra vẻ thâm trầm, ngay sau đó liền không nhịn được cười tươi như hoa: “Mẹ gọi điện thoại nói, buổi tối muốn cùng nhau ăn cơm ở nɠɵạı ô. Em nói xem, anh có nên nói với mẹ, mau chóng tính chuyện hôn sự của anh và ŧıểυ Nặc không?”Nhìn thấy Doãn Nhất Nặc và Mễ ŧıểυ Anh, Ngô Tâm Lam nở nụ cười với hai người.
Cô đưa đồ trong tay cho người khác, đi tới chỗ hai người.Doãn Ngự Hàm gật đầu: “Cũng đúng. Ngược lại anh đã nhắc nhở em. Xem ra em phải nghĩ cách, nhanh chóng thuyết phục ŧıểυ Anh đính hôn với em mới được. Chỉ cần đính hôn, công khai quan hệ, sẽ không thay đổi được.”
Hai vị thiếu gia có nhan sắc cao cấp, nhìn nhau nở nụ cười.Doãn Ngự Hàm cười ha ha: “ŧıểυ Nặc chỉ mới mười sáu tuổi! Anh nóng lòng cái gì chứ?”
Tròng mắt màu đỏ của Cố Miễu thoáng qua vẻ bất đất dĩ: “Ngày nào còn chưa cưới cô ấy vào cửa, ngày ấy anh vẫn không yên tâm.”“Cuối cùng cũng gặp hai người rồi.” Ngô Tâm Lam cười nói: “Có muốn đi vào thăm quan lều của bọn em chút không?”
“Được.” Doãn Nhất Nặc cười trả lời.Trong lều, có không ít người đang uống cà phê.
Mặc dù loại cà phê họ uống không quá quý giá, nhưng mà thái độ thưởng thức của họ rất nghiêm túc.“Hoàn cảnh gia đình em không cho phép.” Ngón tay Ngô Tâm Lam dừng giây lát, sau đó tiếp tục công việc: “Có lẽ hai người không biết hoàn cảnh của em. Khi còn nhỏ ba đã qua đời. Là mẹ một mình nuôi em khôn lớn. Nên em phải cố gắng học tập, để cho mẹ được vẻ vang. Sở dĩ hiện tại em có thể đến trường, là bởi vì bên kia miễn tất cả các chi phí. Đây đối với em mà nói, đã là ưu đãi rất lớn.”
Mễ ŧıểυ Anh gật đầu: “Đúng vậy, với thành tích của em, hoàn toàn có thể học trường tốt hơn.”Sau đó cả hai đều đỏ mặt, không lên tiếng.
Đúng vậy, lúc này không cần hỏi, cũng biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.“Đi, đi thưởng thức cà phê nào.” Mễ ŧıểυ Anh kéo Doãn Nhất Nặc chủ động đi đến.
Ngô Tâm Lam ngước mắt nhìn Mễ ŧıểυ Anh, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.“Nếu nói chưa từng nghĩ, đó là nói dối.” Ngô Tâm Lam trả lời: “Nhưng mà, em cũng phải cân nhắc vấn đề thực tế. Mặc dù trường đại học của học viện quý tộc Sandia có thể miễn học phí, nhưng mà còn rất nhiều chi phí phát sinh khác nữa.”
Mễ ŧıểυ Anh gật đầu: “Đúng vậy.”“Nhưng mà trường tốt hơn, cần nhiều học phí hơn. Mẹ em không chi trả nổi số tiền này. Em vẫn nên lựa chọn nơi phù hợp với mình thì hơn.” Ngô Tâm Lam nói: “Em nói những chuyện này, hai người sẽ không cảm thấy khó chịu chứ?”
Mễ ŧıểυ Anh lắc đầu: “Sao có thể vậy được? Chị cũng là người lớn lên cùng với mẹ. Chỉ có điều, chị may mắn hơn em chút. Doãn gia vẫn luôn đối xử với chị rất tốt.”
“Đúng vậy, chị rất may mắn.” Ngô Tâm Lam gật gật đầu nói: “Nhưng mà em không được như chị rồi! Em không có được cái vận may này, cho nên chỉ có thể dựa vào hai bàn tay mà đi lên.”
Doãn Nhất Nặc ngồi chống cằm, trong đầu nghĩ tới nhưng lời Cố Miễu nói lúc ở trong phòng.
Chẳng lẽ Ngô Tâm Lam có loại tình cảm đó với cô?
Nhưng mà bây giờ nhìn lại, thật sự đâu giống vậy!
Chuyện này là sao chứ?
Lúc này, Ngô Tâm Lam nói với Mê ŧıểυ Anh: “Trợ lý Mẽ, cám ơn chị đã nhắc nhờ và thức tình em.
Chị rất thông minh, cũng rất có năng lực. Khó trách Doãn gia coi trọng chị như vậy. Em cũng đã suy nghĩ thông suốt rồi, em sẽ không ảo tưởng những thứ không thuộc về mình nữa.”
Mễ ŧıểυ Anh cười híp mắt trả lời: “Vậy thì tốt. Thật ra thì chị vẫn rất yêu thích người có tài. Hay thế nào, để chị trao đổi với lý sự trưởng chút xem sao, có thể xin cho em một phần học bổng đặc biệt hay không. Nếu có thể, chị vẫn rất hoan nghênh em tới học viện quý tộc Sandia. Lần tuyển chọn này, cơ bản là để chọn những người có tài năng để trợ giúp cho Ngự Hàm thiếu gia, Cố Miều thiếu gia và ŧıểυ thư. Dựa theo thông lệ ở Doãn gia, có lẽ là vài năm nữa, sự nghiệp sẽ từng bước được chuyển giao cho mấy vị thiếu gia. Cho nên, cần phải đào tạo một đội ngũ nhân tài làm những cánh tay đắc lực cho họ.”
“Em biết.” Ngô Tâm Lam cười nói: “Cám ơn ý tốt của chị. Em sẽ cố gắng.”
Ngô Tâm Lam đẩy ly cà phê về phía trước: “Mời thưởng thức tay nghề của em.”
Mề ŧıểυ Anh và Doãn Nhất Nặc cùng bưng cà phê lên, nhẹ nhàng nhấm môi.
Ba cô gái đều nở nụ cười.
Tất cả tình nghĩa đều ở trong đây.
Lúc rời khỏi lều vải, Doãn Nhất Nặc không nhịn được hỏi Mễ ŧıểυ Anh: “ŧıểυ Anh, chị nói xem có thật là Ngô Tâm Lam từng có thứ tình cảm đó với em không?”
Mễ ŧıểυ Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời, khẽ thở dài một cái nói: “Đúng vậy. Nhưng mà, cô ấy nói với chị là đã từ bỏ ý niệm đó.”
Doãn Nhất Nặc kinh ngạc nhìn Mễ ŧıểυ Anh: “Thật sự như vậy sao?”Cố Hề Hề xoay người nhìn Doãn Tư Thần đang thay cô làm việc, nói: “Thật sự như anh đoán, bốn đứa bé, đã hóa giải được mâu thuẫn rồi.”
Doãn Tư Thần viết xong chữ cuối cùng, ném cây bút trong tay sang một bên, đứng lên, duỗi người, đi đến ôm lấy Cố Hề Hề, nói: “Anh đã nói! Ngự Hàm và Cố Miễu đã không kiên nhẫn nữa rồi. Liên hoan Campus lần này chính là cơ hội của hai đứa, chúng bỏ qua mới lạ đó! Ngược lại anh cảm thấy, nhà chúng ta, sắp có chuyện tốt rồi! Chúng ta phải làm rất nhiều chuyện! Cưới vợ cho con trai, gả con gái, cưới con rể. Ha ha ha, dường như lâu rồi Doãn gia không náo nhiệt như vậy.”
Cố Hề Hề tựa vào ngực Doãn Tư Thần: “Tư Thần, em không ngờ rằng, chúng ta đã cùng nhau trải qua nhiều năm như thế.”“Vừa nghĩ tới cảnh Vân Tử Tiêu và Thích Quân chia tay nhau, lòng em liền rất đau, rất đau.” Cố Hề Hề nói: “Thật ra thì, cô ấy là cô ấy. Em là em. Suy nghĩ của hai người hoàn toàn khác nhau. Mặc dù sau khi luân hồi chuyển kiếp thành em, nhưng mà bản thể của cô ấy vẫn như cũ, còn rất nhiều nuối tiếc.”
“Em đang muốn nói cái gì?” Doãn Tư Thần cắn cắn lỗ tai Cố Hề Hề.
“Nếu như, trời cao có mắt, để cô ấy được sống lại một lần thì tốt biết mấy!” Cố Hề Hề chắp hai tay, yên lặng cầu nguyện: “Ông trời ơi, xin ông rộng lòng nhân từ! Cho Vân Tử Tiêu thêm một cơ hội! Để cô ấy có một cuộc sống chân chính thuộc về mình! Để cô ấy không cần vì dân, vì nước mà hy sinh cả đời mình!”Mễ ŧıểυ Anh quay đầu nhìn Doãn Nhất Nặc: “Rất kinh ngạc à?”
“Ừ.” Doãn Nhất Nặc gật đầu.
“Đó là bởi vì ŧıểυ thư nhà chúng ta, rất ưu tú!” Mễ ŧıểυ Anh huých tay Doãn Nhất Nặc, nhẹ giọng: “ŧıểυ Nặc, chị đã đồng ý lời tỏ tình của anh trai em. Sau này, chị sẽ dùng thân phận chị dâu và thủ lĩnh trợ lý, ở bên cạnh giúp đỡ em.”“Có thật không? Tốt quá rồi!” Doãn Nhất Nặc cực kỳ vui vẻ, lập tức ôm lấy Mễ ŧıểυ Anh: “Em biết, chị không đành lòng rời bỏ em mà! Tốt quá rồi, tốt quá rồi! ŧıểυ Anh, chúng ta là người một nhà! Chúng ta cuối cùng cũng chính thức trở thành người một nhà rồi! Cả đời này chúng ta sẽ không rời xa nhau có được không?”
Mễ ŧıểυ Anh ôm hông Doãn Nhất Nặc, cười trả lời: “Được. Cả đời này chúng ta sẽ không rời xa nhau.”
Cố Hề Hề đang ở phòng làm việc, nghe cấp dưới báo cáo, nhịn không được bật cười.“Đúng vậy.” Doãn Tư Thần ôm chặt Cố Hề Hề: “Nhưng anh vẫn cảm thấy còn chưa đủ, anh muốn kiếp sau, kiếp sau nữa chúng ta vẫn ở bên nhau.”
“Tư Thần, anh nói xem, nếu Vân Tử Tiêu nhìn thấy chúng ta bây giờ, cô ấy có vui vẻ không?” Cố Hề Hề không nhịn được hỏi.
“Sẽ vui.” Doãn Tư Thần lại dùng sức ôm chặt Cố Hề Hề: “Em chính là cô ấy, cô ấy chính là em!”Doãn Tư Thần lộ vẻ xúc động: “Cô gái ngốc. Em thành kính như vậy, ông trời nhất định sẽ nghe thấy lời cầu nguyện của em!”
Cố Hề Hề ngẩng đầu nhìn bầu trời, lòng cô thầm nói: “Ông trời ơi, nếu ông đã cho con một cơ hội để có thể hạnh phúc, vậy thì, cũng cho cô ấy cơ hội đi! Để cô ấy được sống một cuộc đời của mình, không còn nuối tiếc điều gì!”
Trên bầu trời, ẩn hiện một hình phật, nhìn người đang thành kính cầu nguyện trước cửa sổ, mỉm cười gật đầu.
Chí thiện chí thuần chí mỹ.
Thiên địa nhân hóa.
Nhìn thấy cô thành kính như vậy, ta sẽ cho Vân Tử Tiêu một cơ hội!