"Tốt lắm." Doãn Tư gật gật đầu: "Chờ câu trả lời của Vân gia rồi sẽ quyết định sau."
ŧıểυ A cúi đầu cung kính đáp: "Vâng, ngoài ra thì bá tước Phillips đã tới Hokkaido, có vẻ như đang tìm ai đó."
Doãn Tư Thần hừ lạnh một tiếng: "Người này rõ ràng là nhắm vào Hề Hề. Mặc Tử Hân sao lại không ngăn cản?"
ŧıểυ A lập tức trả lời: "Mặc tổng hình như đã đến Okinawa để gặp mặt đại diện của quân đội Mỹ đang đóng quân tại đó."
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Ánh mắt Doãn Tư Thần có phần hơi bất ngờ: "Mặc Tử Hân này ngày càng dốc sức thâu tóm quyền hành trong tay, trong ba năm qua thì không chỉ tập đoàn Doãn thị của chúng ta lớn mạnh, mà anh ta cũng vậy."
Xem ra lần này dẫn đội tuyển Trung Quốc đến Nhật Bản thi đấu trà nghệ chỉ là cái cớ ngụy trang, mục đích thật sự của Mặc Tử Hân chính là quân đội Mỹ ở Okinawa. Bất quá thì chuyện này không liên quan đến Doãn Tư Thần, nên anh sẽ không nhúng tay vào việc riêng của Mặc gia.
Hiện tại chỉ cần giữ mối quan hệ song phương đôi bên cùng có lợi thì lợi ích mang lại không chỉ là tiền bạc trước mắt. Mà sau này khi công ty của Hề Hề có mở rộng hoạt động đến khu vực đế đô thì đã có Mặc gia chống lưng, cô nhất định sẽ không quá vất vả lo toan.
"Chúng ta có cần hỗ trợ Mặc tổng hay không?" ŧıểυ A tiếp tục báo cáo: "Chuyến đi này của Mặc tổng tuy rất bí mật nhưng vẫn bị lộ thông tin."
Doãn Tư Thần nhận khăn lông từ quản gia và lau tay, ánh mắt ôn nhu thoáng tiếc nuối vì hơi ấm của Hề Hề trên tay anh đã không còn, âm trầm nói: "Người của chúng ta ở Okinawa còn bao nhiêu?"
"Nhắm chừng không vượt quá mười người." ŧıểυ A đáp: "Việc kiểm soát ở Okinawa rất nghiêm ngặt, nên người của chúng ta khó mà thuận lợi xâm nhập vào."
"Ừ, vậy tùy cơ ứng biến nhắc nhở anh ta một chút là được." Khoé miệng Doãn Tư Thần hơi nhếch lên: "Đó là việc của Mặc gia, không liên quan đến chúng ta."
"Vâng, chủ tịch." ŧıểυ A nhận lệnh.
"Còn việc gì khác?" Doãn Tư Thần thấy ŧıểυ A còn đứng đó thì nhướng mày hỏi.
"Là về Tưởng Huy Âm." ŧıểυ A hơi do dự một chút, lại nói tiếp: "Tin tức báo về nói cơ thể cô ta bây giờ rất suy nhược, sợ là không chịu được bao lâu nữa."
"Không chịu được bao lâu nữa? Sao có thể như vậy?" Doãn Tư Thần nở một nụ cười lạnh lẽo: "Không để cô ta nếm đủ cảm giác sợ hãi sống không được chết không xong thì sao có thể để cô ta chết một cách dễ dàng? Truyền lệnh của tôi, không cần biết phải tốn bao nhiêu dược liệu quý hiếm cũng phải giữ bằng được mạng của cô ta, tôi chưa cho phép thì cô ta chưa được chết!"
"Vâng, chủ tịch." ŧıểυ A nhận lệnh xong thì rời khỏi.
* * *
Sau khi Hề Hề trở về phòng thì rửa mặt và chui vào chăn đánh một giấc, đây là cuộc sống cô đã tưởng tượng từ lâu, không ngờ ngày hôm nay lại trở thành sự thật, mọi chuyện cứ như một giấc mơ thật đẹp!
Khi cô ngủ say, tự nhiên có ai đó giật cái gối quăng đi đâu mất, cô không chịu thua liền đưa tay quờ quạng thì lập tức sờ thấy một cái gối ôm còn lớn hơn nữa, cho nên đã không chần chừ mà ôm chầm lấy cái gối siêu bự này.
Ưm, cái gối này thật ấm, lại còn rất thoải mái nữa, hình như còn biết động đậy?
Một giấc ngủ thoải mái và ngọt ngào.
Khi Hề Hề tỉnh ngủ thì từng tế bào trên cơ thể cô đều như bừng tỉnh, muốn hét lên một cách thích chí! Không biết bao lâu cô chưa được ngủ một giấc đã như thế này!
Đặc biệt là cái gối ôm siêu bự kia, đúng thật là chiếc gối thoải mái nhất từ trước đến giờ, không chỉ lớn mà còn cực kỳ ấm áp, còn có mùi hương nhè nhẹ dễ chịu.
Ấm áp..
Thời khắc đôi mắt Hề Hề mở to ra thì trước mặt cô là một làn da màu trắng ngà khoẻ mạnh, dưới làn da đó là từng thớ cơ bắp cuồn cuộn, phảng phất như một con báo đang thu mình ngủ say, vô cùng nguy hiểm mà lại mang theo sự dụ hoặc trí mạng.
Hề Hề cẩn thận ngẩng đầu lên xem thì đập vào mắt cô là dung nhan tuấn mỹ của Doãn Tư Thần!
Một khắc này thì linh hồn nhỏ bé của Hề Hề đã sợ hãi đến mức tưởng như hồn xiêu phách tán! Ngón tay cô bất giác co rụt lại, lúc này cô mới nhận ra cô đang vòng tay ôm chặt eo của đối phương? Ôi trời ơi, không lẽ tối qua cô đã cầm lòng không đặng mà làm nên chuyện cầm thú gì rồi sao?
Hề Hề vội vàng ngó lại cơ thể mình, thật may, quần áo còn nguyên vẹn nha!
Vậy là cô không có thừa dịp đối phương ngủ mà ăn sạch sành sanh người ta..
Tỉnh, tỉnh, tỉnh lại nào! Cô đâu có đói khát háo sắc tới vậy?
Hề Hề rón rén rụt tay lại, nhưng lại phát hiện tay của cô đang bị kẹt vì một tay của anh đang đè lên, rút hoài không ra.. Làm sao bây giờ, cô phải tranh thủ lúc anh đang ngủ để phi tang chứng cứ chứ!
Hề Hề nghĩ ngợi một lúc rồi lặng lẽ trở mình, cô định dùng tay còn lại của mình chậm rãi kéo cánh tay đang ôm lấy eo của anh ra. Nhưng khi vừa nhích người thì cô mới nhận ra ý tưởng của mình thật sự quá ngây thơ rồi! Bởi vì căn bản là cô thậm chí không động đậy được!
Mà Doãn Tư Thần giống đang như đang ngủ mơ thấy gì đó, anh đột nhiên xoay người lại, đặt cả Hề Hề nằm trọn dưới thân anh!
Ôi trời ơi, có cần phải vậy không?
Hề Hề ngơ ngác giãy giụa thật lâu vẫn không thoát ra được!
Cái quái gì đang xảy ra thế này? Anh vào phòng khi nào, sao cô lại không hay biết gì cả?
Cô nhớ rõ khi mình ngủ có ôm một cái gối, vì sao cái gối lại biến thành Doãn Tư Thần?
Cô còn chưa kịp phản ứng gì thì đã cảm giác tai mình hơi ươn ướt, một trận nhấm nháp đang diễn ra trên mang tai của Hề Hề, Doãn Tư Thần cứ vậy mà ngoạm vào vành tai của cô. Cả người Hề Hề cứ như bị sét đánh, nằm cứng đơ tại chỗ không dám cục cựa, bởi vì cô đã cảm nhận được con mãnh thú của Doãn Tư Thần đang thức dậy..
Doãn Tư Thần từ từ mở mắt, đáy mắt liễm diễm nhu tình, khoé miệng hơi nhếch lên, phản ứng của chuột đồng nhỏ khiến anh rất hài lòng. Đôi mắt anh hơi nheo lại, nhìn một bên tai của chuột đồng nhỏ đã ửng đỏ do bị anh cắn yêu.
Toàn thân Hề Hề run rẩy, cứ mở mắt nhìn trân trối mà không thể tin được! Anh vậy mà lại.. lại..
Bất quá bởi vì động tác này của Doãn Tư Thần mà Hề Hề đã có thể khẳng định một điều, anh đã hoàn toàn tỉnh ngủ. Cô vội vàng đẩy anh ra và tính bỏ chạy, nhưng cả người cô đã bị ôm chặt gắt gao đè dưới thân anh, chạy trốn đúng là mộng tưởng!
"Chào buổi sáng!" Thanh âm lười biếng vang lên trên đỉnh đầu của Hề Hề.
Gương mặt cô hiện tại y như trái cà chua chín, lúng túng nói: "Chào.. buổi sáng.."
Dường như Doãn Tư Thần đã quên mất anh còn đang đè lên người cô, cứ nằm yên mà hưởng thụ sự tiếp xúc thân mật ái muội.
Hề Hề nhịn không được liền nói: "Anh.. có thể tránh ra được không?"
Doãn Tư Thần nhướng mày: "Vì sao?"
Vì sao? Cái này mà còn hỏi vì sao? Bộ đè người ta như vậy là đúng sao?
Hề Hề định mở miệng trả lời thì anh đã lập tức xoay người rời khỏi giường. Cô ngớ người há hốc miệng mà lại không nói được gì, người này thật là, hành động lúc nào cũng khác thường!
Doãn Tư Thần bước xuống giường, đến bên cạnh cửa sổ sát đất và kéo tấm màn lớn ra, cả một khung cảnh biển trời bao la cùng ánh nắng rực rỡ đã tỏa sáng khắp phòng.
Hề Hề yên lặng bò dậy từ trên giường, lúc này cô mới nghi hoặc hỏi: "Sao anh lại ngủ ở đây?"
"Phòng ngủ chính ở biệt thự này chỉ có một phòng." Doãn Tư Thần làm vẻ mặt vô tội nhìn Hề Hề: "Không lẽ em đành lòng để tôi ngủ ở phòng của người hầu?"
Nghe coi bộ có lý lắm, anh là chủ nhà, tự nhiên khi không lại đi ngủ ở phòng người hầu?
"Huống hồ, chúng ta ngủ chung cũng tốt mà?" Doãn Tư Thần bày ra bộ mặt thành thật: "Phòng lớn như vậy, giường lớn như vậy mà chỉ có một người ngủ, thật quá lãng phí?"
Ừm, nghe có vẻ rất chí lý..
"Đây chỉ là một biệt thự nhỏ trên biển, không thể nào rộng bằng biệt thự trên đất liền được, số lượng phòng cũng bị hạn chế." Doãn Tư Thần tiếp tục thể hiện vẻ mặt túng quẫn đáng thương.
Hề Hề ngẫm nghĩ, dù sao anh vẫn chưa làm gì cô, chỉ trừ việc con mãnh thú kia thức dậy lúc sáng sớm thật sự làm cô sợ hãi..
Sau khi giải thích câu chuyện vì sao phải ngủ chung, Doãn Tư Thần trở lại giường ấn lên điện thoại bàn bên cạnh: "Vào dọn dẹp một chút."
Giây tiếp theo đã có tiếng gõ cửa bên ngoài phòng, quản gia dẫn theo các người hầu nối đuôi nhau đi vào, đem hết chăn mền trong phòng thay mới hoàn toàn.
Một người nữ hầu cung kính hỏi Hề Hề: "Phu nhân muốn mặc bộ quần áo nào vào hôm nay?"
Hề Hề chưa kịp trả lời thì một người hầu khác đã mở tủ chọn một bộ trang phục cho cô. Cô quay đầu nhìn Doãn Tư Thần thì thấy anh đã được quản gia chọn một bộ quần kaki trắng và áo thun đơn giản, sau đó thì anh vào phòng nhỏ bên trong thay đồ.
Hề Hề chỉ tay vào một bộ váy linen trắng và nói: "Lấy cái này đi."
Người hầu lập tức lấy bộ váy cô chọn ra, còn khéo léo lấy thêm một khăn quàng bằng tơ lụa thanh nhã cùng tông màu.
Sau khi thay quần áo xong và bước ra ngoài thì nhìn thấy cả căn phòng đều không còn ai, toàn bộ chăn ra gối đệm trong phòng đều được đổi mới, màu sắc bắt mắt trông vô cùng rực rỡ, trên bàn nhỏ gần giường còn có thêm một lọ hoa oải hương nhỏ làm không khí trở nên rất tươi mát.
Người hầu đứng ở cửa, mỉm cười nói: "Phu nhân, hôm nay thời tiết rất đẹp, cô có muốn lên bờ đi thăm vườn hoa oải hương không, đúng lúc đây đang là mùa hoa nở ở Hokkaido."
Nếu đã có dịp đến Hokkaido thì không nên lãng phí chút nào. Trước giờ cô thường nghe mọi người khen nức nở về vẻ đẹp thiên nhiên của Hokkaido, hiện tại lại không có việc gì làm, chi bằng ra ngoài đi dạo.
Trong khi đang dùng bữa sáng, Doãn Tư Thần mỉm cười nói: "Em muốn đi xem vườn hoa đúng không? Xe đã chuẩn bị sẵn, trên đường chúng ta đi có rất nhiều vườn hoa."
"Được." Doãn Tư Thần lấy tay xoa xoa đầu Hề Hề, thanh âm sủng nịch: "Em sẽ lái xe."
Hề Hề nôn nao đến mức ăn thật nhanh bữa sáng, sau đó đi bộ qua cây cầu gỗ để về đến đất liền phía bên kia, quả nhiên đã có một chiếc Land Rover đậu sẵn ở ven đường. Cô lập tức leo lên xe ngồi ở ghế lái chính, còn Doãn Tư Thần ngồi ghế phụ, nổ máy và chậm rãi lái xe tiến về phía trước.
Không lâu sau thì khắp hai bên đường đều là các vườn hoa mênh mông bát ngát, sắc hoa tươi thắm rợp trời!
"Whoaa! Thật là đẹp quá!" Hề Hề đạp phanh giảm tốc, lấy di động ra chụp vài tấm để gửi cho Mộc Nhược Na và Mặc Tử Huyên.
Ảnh đẹp thế này dĩ nhiên phải chia sẻ cho bạn bè rồi!
Doãn Tư Thần ngồi tựa lưng vào ghế, ánh mắt ôn nhu ngắm nhìn vẻ vui thích của Hề Hề, chỉ cần được ở bên cạnh cô thì những phong cảnh đơn giản bình dị nhất cũng chính là thiên đường nhân gian đối với anh.
Hề Hề chụp vài tấm ảnh, sau đó bỗng nhiên quay sang hỏi Doãn Tư Thần: "Những vườn hoa này đều là tài sản riêng của anh sao?"