Hội trưởng trầm ngâm một lát, lại nói tiếp: "Thẳng thắn mà nói thì loại dược vật này được nghiên cứu chế tạo ra từ một vài độc tố bị cấm, thử nghiệm trên cả động vật và cơ thể người, nhưng thực tế là chưa từng tìm cách cứu chữa."
Doãn Tư Thần tức thì hiểu rõ ý đối phương, đúng vậy, vật được dùng để thử nghiệm khi đã chết thì sẽ bị vứt bỏ, căn bản không cần chữa trị, cho nên không ai đi nghiên cứu giải dược. Nhưng người Nhật Bản xưa nay làm việc luôn cẩn thận, anh không tin họ lại không chừa đường lui cho mình.
Quả nhiên hội trưởng Inagawa liền nói thêm: "Đương nhiên loại dược vật này không phải là hoàn hảo. Tuy mục đích là phá hủy trung khu thần kinh của não bộ, kỳ thật tác dụng của nó chỉ là phong ấn."
Doãn Tư Thần lần nữa hiểu ra vấn đề.
"Vậy phu nhân sau khi bị hạ dược thì đã có biện pháp chữa trị tạm thời?" Hội trưởng tiếp tục hỏi.
Cập nhật sớm nhất tại Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
"Đúng vậy, là nhờ vào bí dược của Vân gia. Cô ấy được cấy vào não một ký ức khuôn mẫu, toàn bộ ký ức trước kia đều bị phong ấn." Doãn Tư Thần gật gật đầu, trả lời: "Cô ấy không thể nhớ được chuyện gì trước đây."
Hội trưởng tức khắc nở nụ cười: "Nếu là người khác thì ta không dám nói chắc. Nhưng nếu là người của Vân gia đã can thiệp thì hy vọng khả quan rất cao, bởi vì dược tề học của Vân gia chính là đứng đầu thế giới. Chỉ là, ngài Doãn thật sự muốn khôi phục ký ức của phu nhân sao? Sau khi ký ức được khôi phục thì cô ấy sẽ nhớ lại chuyện trong quá khứ, nhưng những việc xảy ra trong ba năm qua thì cô ấy sẽ quên hết tất cả."
Khoé mắt hẹp dài trở nên lạnh lẽo: "Không còn cách nào khác sao?"
Khôi phục ký ức, nhưng lại quên đi hiện tại.. Đây không phải là kết quả mà Doãn Tư Thần muốn!
Vẻ mặt hội trưởng thoáng tiếc nuối khẽ lắc đầu, sau đó đột nhiên hỏi: "Vừa rồi ngài có nói là người của Vân gia đã cấy một ký ức khuôn mẫu vào não cô ấy?"
Doãn Tư Thần gật đầu: "Đúng vậy."
Hội trưởng rũ mắt, một lát sau chậm rãi nói: "Có lẽ không phải không có cơ hội xoay chuyển tình thế. Khi cấy một ký ức khuôn mẫu như vậy vào não bộ thì giữa ký ức mới và ký ức cũ sẽ xảy ra xung đột, lúc đó thì ký ức tại trung khu thần kinh sẽ bị tẩy trắng hoàn toàn, biện pháp đối phó là thôi miên. Nói cách khác thì ký ức của cô ấy chỉ đang bị ngủ quên dưới tác dụng của thuật thôi miên. Chỉ cần hóa giải được thuật thôi miên này thì hai ký ức đó có thể tồn tại song song với nhau. Bất quá đây chỉ là lý thuyết, thực tế chưa từng có ai làm vậy. Ngài Doãn nên cân nhắc trước khi ra quyết định."
Khuôn mặt tuấn tú của Doãn Tư Thần bỗng nhiên ngưng trọng.
"Inagawa sẽ nỗ lực nghiên cứu phương pháp chế tạo ra giải dược, hy vọng sẽ tăng khả năng thành công." Hội trưởng tiếp tục nói: "Hiện tại viện nghiên cứu của Inagawa vẫn chưa có kết quả cuối cùng, mong ngài Doãn có thể kiên nhẫn chờ thêm mấy ngày."
Doãn Tư Thần gật gật đầu, khoé mắt hẹp dài hơi nhíu lại che đi sự lạnh lẽo trong đáy mắt.
"Không biết hội trưởng có nắm được thông tin phần dược vật sót lại bên ngoài là bao nhiêu hay không? Doãn Tư Thần tôi đây là người có thù tất phải báo!" Doãn Tư Thần nói một câu đùa như có như không.
Hội trưởng nhanh chóng nhìn thoáng qua Doãn Tư Thần, khẽ cười: "Người khác cần thì khẳng định là không có, nhưng ngài Doãn đây đã lên tiếng thì không có cũng phải có!"
Lời này vừa dứt thì cả hai người họ cùng nở nụ cười thâm trầm.
Trước giờ thì quan hệ giữa Doãn Tư Thần và tổ chức Yamaguchi luôn rất mật thiết, trong khi đó thì Inagawa và Doãn Tư Thần lại chưa hề có bất kỳ mối giao hảo nào. Phải đến tận bây giờ thì họ mới có cơ hội gặp mặt Doãn Tư Thần, dĩ nhiên sẽ không phí hoài thời cơ này để gầy dựng sự hợp tác lâu dài với tập đoàn Doãn thị.
Lúc hai người cáo biệt thì hội trưởng làm như vô tình buột miệng nói: "Lần này Clarence cũng tham gia cuộc thi trà đa͙σ, liệu ngài Doãn có thể nương tay?"
Doãn Tư Thần hơi mỉm cười: "Còn phải xem ý muốn của vợ tôi thế nào, có nên khoan dung hay không đã?"
Hai người đàn ông đa mưu túc trí lần nữa đồng thời nở nụ cười ý vị.
Trên xe, Doãn Tư Thần tựa lưng vào ghế nghe ŧıểυ A thấp giọng báo cáo: "Thiếu phu nhân đã hội tụ với các đội tuyển quốc gia khác, tất cả đang nghỉ ngơi tại khách sạn."
"Ừ, giờ chúng ta sẽ đến thẳng Tokyo." Thanh âm Doãn Tư Thần có vẻ hơi mệt mỏi: "Nhân tiện hãy cho người theo dõi động tĩnh của Inagawa, việc nghiên cứu chế tạo giải dược cho Hề Hề tuyệt đối không được phép có sơ suất! Sau khi phân tích được các thành phần của dược vật thì gửi một bản đến Vân gia, tôi muốn xem Vân gia sẽ làm gì!"
"Vâng, chủ tịch." ŧıểυ A nhận lệnh.
* * *
Lúc này ở tận thành phố Nara, Clarence nhận được tin tức của hội trưởng thì lập tức gắt gỏng qua điện thoại: "Ba nuôi, sao ba lại dễ dàng nhận lời ngài Doãn như vậy? Không phải ba nói là nhất định sẽ giúp con sao?"
Ánh mắt hội trưởng Inagawa hơi trầm xuống: "Con gái ngoan, người đàn ông này không phải kiểu người con có thể với tới đâu. Nếu con thích đàn ông Châu Á thì ở Nhật Bản này, nɠɵạı trừ người trong hoàng tộc và các thành viên của chính phủ ra thì con thích ai, ba nuôi sẽ giới thiệu người đó cho con."
"Con không cần ai hết, con phải có được Doãn Tư Thần!" Clarence phẫn nộ rống lên: "Ba nuôi không phải đã cam đoan là nhất định sẽ giúp con sao, vì cái gì mà bây giờ lại tự nhiên thay đổi?"
Đúng vậy, quả thật là có nguyên nhân!
Doãn Tư Thần không phải kẻ khờ, sao bỗng dưng lại có thể chuyển nhượng cổ phần chi nhánh tập đoàn Doãn thị tại Nhật Bản cho Inagawa? Anh là đang đề phòng Clarence!
Anh không quan tâm tiền, nhưng lại quan tâm nếu Hề Hề nổi cơn ghen tuông giận dỗi anh!
Anh tuyệt đối không cho phép bất kỳ người phụ nữ nào trở thành vật cản trên con đường truy thê!
Lần này Clarence đến Nhật Bản sẽ không chịu yên lành mà bỏ cuộc, nếu không trực tiếp giải quyết cô ta thì phải dùng kế sách rút củi dưới đáy nồi. Chỉ cần hội trưởng Inagawa đứng về phía của anh, ông ta nhất định biết cách quản cô con gái nuôi của ông ta không gây chuyện phá hoại.
Suy cho cùng thì Clarence chỉ là con gái nuôi, dù có là con gái ruột đi chăng nữa thì vẫn phải lùi qua một bên mà nhường đường cho lợi ích lâu dài của Inagawa. Quyền lực của tập đoàn Doãn thị và Doãn gia có ý nghĩa to lớn như thế nào, trở thành cổ đông của chi nhánh tập đoàn Doãn thị tại Nhật Bản đại biểu cho điều gì, không cần nói cũng biết!
Doãn Tư Thần đã chủ động đưa ra cành ôliu thì có kẻ điên mới cự tuyệt, có được mối hợp tác tốt đẹp với Doãn Tư Thần đồng nghĩa với việc vị thế của Inagawa ở các quốc gia khác sẽ được nâng tầm lên.
Vụ mua bán này quá hời, hội trưởng Inagawa mà từ chối thì chính là đại ngu ngốc!
Thanh âm hội trưởng trở nên lạnh lùng: "Dù sao ta đã nhận con làm nghĩa nữ và nhìn thấy con trưởng thành từ lúc còn là một đứa trẻ, nếu con cứ cư xử tùy hứng như vậy thì ta làm sao ăn nói với ba của con? Doãn Tư Thần là một đối tượng tốt, nhưng anh ta đã có vợ!"
"Bọn họ đã ly hôn!" Clarence vẫn không phục.
"Đối những người như chúng ta mà nói, con nghĩ một thủ tục trên tờ giấy kia thật sự quan trọng?" Hội trưởng hừ lạnh một tiếng: "Thời gian này ở Nhật Bản thì tốt nhất con nên ngoan ngoãn đừng gây rắc rối. Nếu không chính ta cũng không thể bảo vệ con!"
Cúp máy xong thì Clarence hung hăng ném di động xuống sàn nhà.
"Tôi mặc kệ cô là Cố Hề Hề hay Vân Hề! Người đàn ông này tôi đã chọn rồi, cô cứ chờ mà xem!" Gương mặt xinh đẹp của Clarence nhăn nhó vặn vẹo, cô ta điên cuồng đem hết đồ vật trong phòng đập vỡ cho thỏa cơn tức giận, sau đó bỗng nhiên nhớ ra cái gì thì liền kêu lên: "Đem điện thoại lại đây!"
Di động bị ném xuống sàn đã vỡ tan tành, người hầu vội vàng lấy một chiếc di động mới tinh đến.
Clarence vội vàng bấm một số máy trên màn hình, đầu dây bên kia vừa trả lời thì cô ta lập tức nói: "Chào ngài bá tước Phillips, tôi có kế hoạch này muốn hợp tác, không biết ngài có hứng thú hay không?"
"Hợp tác?" Thanh âm trầm thấp của bá tước Phillips nhẹ nhàng truyền đến: "Cô có kế hoạch gì hay ho?"
Khẩu khí vô tâm thờ ơ của bá tước Phillips đã chọc giận Clarence, cô ta tức tối buột miệng nói: "Tôi muốn Doãn Tư Thần, còn ngài lại muốn người phụ nữ Trung Quốc kia. Vậy tại sao chúng ta không hợp tác? Người phụ nữ kia sẽ là của ngài, còn Doãn Tư Thần sẽ thuộc về tôi!"
Bá tước Phillips đang định ngắt máy thì bỗng dừng lại, chậm rãi cười cười: "Cô đang ở đâu?"
"Thành phố Nara của Nhật Bản." Clarence nở nụ cười lạnh lùng: "Mong là ngài bá tước không khiến tôi thất vọng."
Cúp điện thoại, bá tước Phillips thong dong đặt ly rượu vang trong tay xuống mặt bàn thủy tinh, ngẩng mặt lên nhìn lão công tước đang ngồi đối diện: "Ba này, ba có muốn có con dâu không?"
Lão công tước đang thưởng thức rượu thì thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống đất. Cả đời ông chỉ có ba người con trai, người con trai cả thì bẩm sinh bệnh tật ốm yếu, rời khỏi giường bệnh còn không được thì trông mong gì việc có con nối dõi. Người con thứ hai lại si mê khoa học như một kẻ điên, mỗi ngày đều nhốt mình trong phòng thí nghiệm, không quan tâm đến xã hội bên ngoài. Đừng nói là kiếm vợ, nếu người con này của ông là người đồng tính thì ông đã thấy mừng rồi. Người con thứ ba của ông là người bình thường, đáng tiếc lại theo chủ nghĩa độc thân, sống chết không chịu kết hôn, cũng không muốn có con.
Tuy quan niệm người Châu Âu không đến nỗi hà khắc và chấp nhất trong chuyện có con cái như người Châu Á, nhưng tốt xấu gì thì lão công tước vẫn muốn có một đứa cháu để kế thừa gia sản của dòng họ Phillips. Vốn dĩ ông đã hết hy vọng với ba người con trai này, thậm chí còn tính đến chuyện lấy gien của họ để đi thụ tinh nhân tạo nhờ người mang thai hộ.
Bỗng dưng hôm nay người con thứ ba lại tuyên bố một câu sét đánh ngang tai thế này, lão công tước đúng là bị dọa cho hồn xiêu phách tán.
"Ba không ngại nếu con dâu của ba là người Trung Quốc chứ?" Bá tước Phillips cười cười: "Tìm người mang thai bằng cách thụ tinh nhân tạo rất phiền, chi bằng cưới cô ấy về làm dâu của gia tộc Phillips."
Nói xong lời này thì bá tước Phillips đứng lên, xoay người bước ra cửa: "Ba, con sẽ rời khỏi vài ngày. Hy vọng khi trở về có thể thỏa mãn nguyện vọng của người."
Lão công tước đã bị con trai ông dọa tới choáng váng xây xẩm, hoàn toàn không kịp phản ứng. Bá tước Phillips trước nay luôn là người hành tung khó lường, đi đây về đó, chính lão công tước cũng không thể nắm rõ được con trai ông đang làm gì hay ở đâu.
Sau khi bá tước Phillips rời khỏi một lúc, lão công tước mới thở dài một hơi, lầm bầm nói: "Chỉ cần có thể kiếm được một người thừa kế cho gia tộc Phillips, thì ba người các ngươi cả đời không kết hôn, ta cũng chịu.."
* * *
Hề Hề cầm thẻ phòng, đang định mở cửa thì tự dưng nghe âm thanh lạ ở phòng kế bên.
"Xin cứ yên tâm, tôi đã nhận tiền thì sẽ tận lực làm tròn nhiệm vụ. Yêu cầu chỉ là khiến cho Vân gia nhị ŧıểυ thư phải chịu khổ sở một chút thôi sao? Ha ha, ở Nhật Bản thì nếu cần, làm cho cô ta biến mất khỏi thế giới này cũng chỉ là chuyện nhỏ!"
Đối phương dùng tiếng Nhật?
Người ở tầng này đều là thành viên trong đội tuyển Trung Quốc cùng với các cố vấn và phiên dịch viên? Hơn nữa khách sạn đã được ban tổ chức bao trọn để đặt phòng cho các đội tuyển lưu trú trong suốt thời gian diễn ra cuộc thi, căn bản không thể nhận khách vãng lai bên ngoài!
Hề Hề không cố tình nghe lén, nhưng những lời này vẫn lọt vào tai cô, nếu một người khác nghe không hiểu thì có thể bỏ qua. Còn cô lại tinh thông tiếng Nhật vô cùng nên chỉ một giây đã nghe hiểu!
Đồng tử của Hề Hề tức khắc co rụt lại, có người đang muốn đối phó cô?
Hơn nữa còn có người khác ở phía sau giật dây?
Là ai? Ai có thể thừa dịp cô đến Nhật Bản để âm thầm gài bẫy?
Trong lúc Hề Hề đang do dự có nên tiếp tục nghe nữa hay không thì phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân