Đúng vậy, thì ra từ đầu đến giờ vẫn chỉ là cô tựa lừa mình dối người. Vốn dĩ cô đã từng hoài nghi, nhưng vì con trai mà cô lại đi ảo tưởng về một tình yêu đã từng sâu đậm. Đến hôm nay cô mới nhận thức rõ ràng địa vị và thế lực của Doãn gia cường đại đến nhường nào.
Cô càng khẳng định chắc chắn một điều, dù cô có ở đâu trên thế giới này, chỉ cần anh muốn thì anh hoàn toàn có thể tìm thấy cô, đó là chuyện quá dễ dàng. Đáng tiếc, anh không muốn!
Dù cô là Vân Hề hay Cố Hề Hề thì đều phải tỉnh táo lại!
Trong lúc Hề Hề đang miên mang trong dòng suy nghĩ rối bời thì Doãn Hạo đã lặng lẽ bỏ đi. Đến khi cô phục hồi tinh thần thì chỉ còn Tiêu Hằng đứng đó, an tĩnh nhìn cô.
"Là anh?" Hề Hề nhận ra đối phương, người đàn ông này mấy ngày trước đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, còn quăng cho cô một đống tiền, di động, thẻ ngân hàng và đủ thứ linh tinh.
Thắc mắc ngày ấy bây giờ đã được sáng tỏ, đây là người của Doãn Tư Thần, mọi thứ đều là sắp đặt của Doãn Tư Thần? Vậy người này ở đây là để giám sát cô?
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Nghĩ đến khả năng này mà trong lòng Hề Hề vô cùng khó chịu..
Tiêu Hằng gật gật đầu, yên lặng nhìn Hề Hề.
Nếu đáy lòng Hề Hề đang ngầm gào thét trong sóng to gió lớn, thì tâm của Tiêu Hằng cũng ngổn ngang.
Ba năm, đã ba năm rồi, Hề Hề, cô lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó, thật sự quá xa lạ!
* * *
Ở thành phố N.
Doãn Tư Thần bận âu phục với áo sơ mi bên trong màu vàng nhạt, tựa như thần mặt trời Apollo tuấn mỹ. Đối diện anh chính là Mặc Tử Hân, đôi mắt màu lam âm trầm. Năm tháng qua đi chẳng hề khiến hai vị thiên chi kiêu tử giảm sút phong độ, dù là Doãn Tư Thần hay Mặc Tử Hân đều là những người đàn ông khí phách ngạo nghễ.
"Mặc tổng, lại gặp mặt." Doãn Tư Thần đưa tay thủ thế mời Mặc Tử Hân ngồi xuống, sau đó thuận thế an vị, khuỷu tay đặt nơi đầu gối, một động tác dù tùy ý nhưng vẫn ưu nhã vô cùng.
"Doãn chủ tịch quả thật rất nhanh nhạy." Mặc Tử Hân lịch sự bắt tay Doãn Tư Thần, sau đó hai người ngồi xuống đối diện nhau.
"Cuộc đánh cược của chúng ta đã chính thức bắt đầu rồi." Khoé mắt hẹp dài khẽ nheo lại: "Tôi đã làm đúng ước định của chúng ta, cho anh thời gian ba năm. Quả nhiên Hề Hề không nhận lời cầu hôn của anh, vậy thì phần chiến trường này tôi sẽ không khách khí nữa."
"Được, tôi cũng thế." Gương mặt Mặc Tử Hân không biến sắc, kiên định nhìn đối phương: "Hề Hề đã trở về nước, lần này để xem ai trong chúng ta có thể theo đuổi được cô ấy."
"Mặc tổng có vẻ như rất tự tin." Khoé môi Doãn Tư Thần hơi nhếch lên, đôi mắt liễm diễm mang theo sự hài hước.
"Có thể được cạnh tranh công bằng với Doãn chủ tịch, đương nhiên phải có tự tin." Mặc Tử Hân đối đáp không hề kiêng dè.
Doãn Tư Thần không để tâm, hơi mỉm cười nói: "Đúng vậy, rốt cuộc đã có cơ hội cạnh tranh công bằng. Ba năm, tôi đã chờ đợi cô ấy ba năm. Suốt ba năm này, tôi đã tuân thủ ước định không xuất hiện trước mặt cô ấy một lần, cũng là để cô ấy có thời gian bình phục. Hiện tại tôi sẽ không chần chờ một phút nào nữa. Mặc tổng, sẽ có một ngày chúng ta phân rõ thắng bại, đã đánh cuộc thì phải chấp nhận."
"Đã đánh cuộc thì phải chấp nhận, không oán không hối hận!" Mặc Tử Hân nghiêm túc trả lời.
Hai người đàn ông hừng hực ý chí chiến đấu nhìn nhau, không ai chịu lùi bước.
Ngay lúc này, ŧıểυ A vội vàng bước vào, sắc mặt rất khó coi, thậm chí quên luôn cả việc chào hỏi Mặc Tử Hân mà lập tức nói nhỏ vào tai Doãn Tư Thần.
Chỉ mới một giây trước đây, gương mặt Doãn Tư Thần còn đậm ý cười, giờ thì vẻ mặt đã hoàn toàn biến đổi. Lời của ŧıểυ A chính là: "Đã có tin tức của lão gia, ông ấy đang ở cùng với thiếu phu nhân!"
Ba của anh đã mất tích biền biệt gần mười năm, bỗng nhiên bây giờ lại có tin tức, còn đang ở cùng Hề Hề?
Một người vốn trầm tĩnh như Doãn Tư Thần mà giờ đây đã trở nên kích động, anh không có thời gian do dự, tức khắc đứng lên nói với Mặc Tử Hân: "Xin lỗi Mặc tổng, tôi còn chuyện nhà cần xử lý, không thể ở lại tiếp đãi."
"Tạm thời không cần." Doãn Tư Thần gật gật đầu, quay lại nói với ŧıểυ A: "Nói cho mẹ tôi và bà nội, à, báo với Doãn Tư Dược một tiếng!"
"Vâng, chủ tịch." ŧıểυ A gật đầu, nhanh chân theo sau Doãn Tư Thần rời đi.
Mặc Tử Hân nhìn theo bóng dáng Doãn Tư Thần vội vã, không hiểu sao anh lại cảm giác chuyện này có liên quan đến Hề Hề.
Doãn Tư Thần vừa ra khỏi cửa, liền thấp giọng hỏi: "Tin tức này chính xác?"
"Chính xác." ŧıểυ A trả lời: "Không ngờ lão gia bao nhiêu năm nay sống ở một thôn nhỏ nɠɵạı ô thành phố F mà không hề bị ai phát hiện."
"Xem ra ba của tôi đang muốn che giấu gì đó, nhanh lên, tăng tốc, phải trở về ngay!" Đôi mắt hẹp dài hơi trầm xuống, trong lòng Doãn Tư Thần có một linh cảm bất an, anh cảm thấy ba anh đột ngột xuất hiện sẽ mang đến nhiều sự thay đổi cho Doãn gia..
Cùng thời điểm này, tin tức đã truyền đến đại trạch của Doãn gia, khiến Doãn lão phu nhân và Doãn phu nhân kinh hoàng. Doãn lão phu nhân nghe tin người con trai đã mất tích mười năm vẫn còn sống, hiển nhiên đứng ngồi không yên. Còn Doãn phu nhân Tưởng Tuyết nhận được tin của Doãn Hạo, ánh mắt tức thì lạnh lẽo, bà tự điều chỉnh xe lăn chậm rãi đi ra ngoài..
Được, được lắm! Chín năm trôi qua, bà trở thành một người tàn phế, còn người đàn ông đó lại tận hưởng cuộc sống thanh nhàn bên ngoài? Thật là tốt lắm!
Doãn Hạo, món nợ của chúng ta đã đến lúc phải tính sổ!
Thời điểm Doãn Tư Dược nhận được tin tức này thì ngây ngẩn cả người, ngàn vạn lần anh chưa bao giờ nghĩ rằng người mình gọi là ba vẫn còn sống trên đời này..
Doãn Tư Dược đột nhiên do dự, nếu ba của anh trở về, vậy thì chủ nhân của Doãn gia sẽ là ai? Gần mười năm qua Doãn Tư Thần đã hoàn toàn khống chế Doãn gia trong tay, nắm đại đa số cổ phần của tập đoàn Doãn thị, giữ quyền sinh sát trong tay, Doãn Tư Thần sẽ chịu buông bỏ quyền lực sao?
Nếu ba của anh chẳng có một vị trí gì cả, vậy thì ông trở lại làm gì? Dù cho có là vợ con đàng hoàng trong nhà, hay tình nhân con rơi bên ngoài thì ông đều đã lựa chọn từ bỏ rồi đó thôi?
Người đàn ông như vậy thì làm được gì?
Không thể phủ nhận, tam quan (*) của Doãn Tư Dược so với người mẹ đã sinh ra anh là Mã Diễm, quả thật chín chắn và đường hoàng hơn rất nhiều.
(*) Tam quan: Thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan. Ý nói cách nhìn nhận của con người vào vạn vật, bản thân, bản ngã của chính mình, ý thức đúng sai, thiện ác.
Tuy Doãn Tư Dược cũng không phải người tốt gì, nhưng ở phương diện tình cảm tương đối khá rõ ràng. Những chuyện nam nữ trước đây ở quê nhà là cố tình diễn kịch cho người của Doãn gia xem. Sau này khi trở lại Doãn gia thì Doãn Tư Dược chỉ một lần qua lại với Nhiễm Tịch Vi, ngoài ra chưa từng dính dáng đến người phụ nữ nào khác. Đương nhiên, anh không dám làm càn. Thân là người của Doãn gia, đến cả Doãn Tư Thần còn phải giữ thân trong sạch thì sao anh có thể bừa bãi.
Bất quá, anh không có thói trăng hoa lông bông là vì một nguyên nhân khác nữa.. Anh sợ rằng cô sẽ thất vọng và có cái nhìn xấu về anh!
Mặc kệ cho đáy lòng chấn động cỡ nào, tất cả mọi người không ai lãng phí một giây, nhanh chóng tập trung tại đại trạch của Doãn gia, trực tiếp lên phi cơ bay thẳng đến Trần gia thôn ở nɠɵạı ô thành phố F.
Trong khi người của Doãn gia trên đường tới đây, thì Doãn Hạo điên cuồng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi Trần gia thôn.
Nhưng ông có nhanh đến đâu vẫn không chạy nhanh bằng xe ô tô được! Hiện tại ông thật sự hối hận vì trước đây không mua xe để phòng cho ngày hôm nay.
Mộc Nhược Na tuy chưa biết thân phận của Doãn Hạo, cô chỉ cảm thấy thật kỳ quái khi ông chú đẹp trai này định chạy trốn! Rõ ràng cô có mang người đến gây ầm ĩ trong thôn thật, nhưng đâu đến mức quá quấy rầy cuộc sống của ông ấy?
Ông chú đẹp trai này thật là thần hồn nát thần tính, lo sợ gì vậy nhỉ?
Mộc Nhược Na lập tức bước tới trước mặt Doãn Hạo và Trần Mỹ Nga, thanh âm hơi lười biếng: "Chú và dì này, hai người không cần phải đi đâu. Tôi chỉ tới muốn mua đồ thôi mà, đâu phải tới cướp đâu, hà tất phải bỏ chạy?"
Sắc mặt Doãn Hạo tức khắc trầm xuống: "Mau tránh ra, nếu không thì ta.."
Mộc Nhược Na còn chưa kịp mở miệng thì Trần Mỹ Nga đã lên tiếng: "Xuân Lâm, thế này là sao? Đang yên đang lành sao phải đi? Dù có chuyển nhà vẫn phải từ từ chờ tôi thu xếp ổn thỏa chứ, tôi còn cả một tiệm tạp hóa mà!"
Doãn Hạo càng trở nên thâm trầm hơn: "Không kịp nữa rồi! Chúng ta phải đi ngay, sau khi rời khỏi đây thì bà muốn mở bao nhiêu tiệm tạp hóa thì ta đều đồng ý, bao nhiêu tiền đều không thành vấn đề!"
Ai nha, khẩu khí thật là lớn!
Mộc Nhược Na nhướng mày nghi hoặc, càng ngày cô càng cảm thấy ông chú đẹp trai này có điều gì thần bí.
Đột nhiên di động reo lên, là Hề Hề gọi tới: "Nhược Na, có phải ông chú ấy muốn bỏ trốn không?"
"Hả? Sao cậu lại biết?" Mộc Nhược Na tự dưng cảm thấy phục Hề Hề, chuyện gì cũng biết.
"Nhược Na, tôi không có thời gian giải thích đâu, nhưng cậu mau ngăn họ lại, đừng cho họ rời khỏi!" Hề Hề vội vàng nói: "Chúng tôi sẽ tới ngay!"
Chúng tôi? Ai là chúng tôi?
Mộc Nhược Na chưa kịp lên tiếng thì đầu bên kia đã dập máy.
Nhưng Hề Hề đã căn dặn vậy rồi thì trước tiên là phải ngăn ông chú đẹp trai này lại!
"Chú, dì, hai người không cần phải trốn tránh tôi như vậy. Nếu hai người không tin tôi có thể lấy ra đủ số tiền mình đã hứa thì tôi sẽ đưa ngay tiền mặt cho hai người. Chỉ cần hai người chịu bán lại bí quyết làm mỹ phẩm kia thì bao nhiêu tiền cũng được." Vừa nói xong, Mộc Nhược Na bất chợt đưa tay gãi gãi đầu, nói thêm một câu chống chế: "À, miễn là giá cả hợp lý một chút!"
Trần Mỹ Nga không quan tâm đến Mộc Nhược Na, bà ta quay lại nhìn Doãn Hạo: "Có phải ông đã nhớ lại gì rồi không?"
Doãn Hạo trầm mặc im lặng.
Mộc Nhược Na trợn tròn mắt, người này rõ ràng không hề mất trí nhớ mà!
Hình như thời buổi này người ta thích làm bộ mất trí nhớ lắm thì phải?
À, trừ cái cô ngốc kia thì đúng là bị mất trí nhớ thật!
Doãn Hạo biết ông không còn thời gian nữa, liền kéo tay Trần Mỹ Nga đi. Nhưng bà ta đã kháng cự, còn nghiêm túc nói: "Hôm nay ông nhất định phải giải thích rõ cho tôi, nếu không tôi sẽ không đi!"
Doãn Hạo quay đầu nhìn Trần Mỹ Nga, đôi mắt lập loé khẽ chấn động, thanh âm hơi nghẹn ngào: "Bà thật sự không đi theo ta?"
Trần Mỹ Nga hơi chần chừ, ngay sau đó dứt khoát gật đầu.
Ánh mắt Doãn Hạo hơi rũ xuống, chút tình cảm còn lại trong đáy mắt lập tức tan biến: "Được, nếu đây là đã là lựa chọn của bà, vậy thì Trần Mỹ Nga, tình nghĩa chúng ta hôm nay đến đây chấm dứt. Từ nay về sau, ta và bà chỉ là người xa lạ!"