Sau khi ăn khuya với Tưởng Dật Hải, Hề Hề chào tạm biệt anh và trở về khách sạn. Đối với cô thì hôm nay quả thật là một ngày dài không yên ổn, vừa về nước là liền tù tì gặp liên tục rất nhiều người, xảy ra thật nhiều chuyện kỳ lạ.
À, còn sắp được hội ngộ với chuyên viên trang điểm Mộc Nhược Na, người đang rạo rực niềm đam mê thành lập một thương hiệu mỹ phẩm riêng nữa chứ!
Không sai, Hề Hề trên đường về, còn chưa kịp bước đến cửa khách sạn thì đã nhận được điện thoại của Mộc Nhược Na: "Hề Hề yêu dấu, cậu đang ở đâu thế? Tôi vừa đáp máy bay xuống này!" Thanh âm ở đầu dây bên kia tràn ngập hưng phấn, hừng hực khí thế: "Tôi về nước để thành lập công ty đây!"
"Khụ khụ!" Hề Hề lập tức ho sặc sụa.
Thấy Hề Hề phản ứng như vậy, Mộc Nhược Na hừ lạnh một tiếng: "Lần này tôi nói thiệt đó! Tôi đã hoàn tất khóa học tối ưu nhất về ngành kinh doanh mỹ phẩm rồi, cũng có kinh nghiệm làm cộng tác viên cho nhiều công ty nước ngoài. Giờ tôi rất tự tin bản thân có thể mở công ty của riêng mình!"
"Được rồi, tổng giám đốc tương lai này, bây giờ tôi đang ở khách sạn Hilton. Cậu có muốn đến ở chung với tôi không?" Hề Hề cười cười trả lời.
Cập nhật sớm nhất tại Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
"Được, chờ đó, tôi đến ngay." Mộc Nhược Na vui vẻ cúp điện thoại, vội vàng đón taxi đến thẳng khách sạn Hilton.
Hề Hề không lên phòng, mà ngồi tại sảnh khách sạn để chờ, không lâu sau Mộc Nhược Na đã xuất hiện ở sảnh với đùm đùm đề đề ba cái vali cực kỳ to. Hề Hề vô ngữ lắc đầu, Mộc ŧıểυ thư này đi đến đâu là giống như cả một núi hành lý di động theo đến đó nha! Mà nhiêu đây thì chắc chỉ là một phần ít ỏi các hành lý được gọi là "cần thiết" của cô nàng này mà thôi.
Hề Hề bước đến giúp Mộc Nhược Na một tay, đem tất cả hành lý lên phòng.
Vừa vào phòng, Mộc Nhược Na ngồi phịch xuống ghế sofa, thở hổn hển: "Tôi vừa bay từ Đức về, thật là mệt muốn chết!"
Hề Hề đưa một chai nước trong tủ lạnh cho Mộc Nhược Na, rồi nói: "Không phải cậu đang trốn người ta sao, về đây không sợ bị tóm à?"
Mộc Nhược Na trợn mắt trả lời: "Giờ thì tôi đã hiểu, dù tôi có trốn ở đâu thì anh ta đều biết hết. Nên thôi, không chạy trốn nữa, chạy cả ba năm nay đã quá mệt mỏi rồi! Tôi nên tận dụng cơ hội để tạo lập sự nghiệp cho mình, thời gian của tôi vô cùng quý giá, không thể lãng phí chỉ vì chạy trốn một người đàn ông được! Đúng rồi, Hề Hề, lần này cậu trở về là có dự định gì không?"
Không đợi Hề Hề trả lời, Mộc Nhược Na đã tiếp tục nói: "Mà thôi, cậu đừng có tính gì cả, trước hết hãy giúp tôi trong thời gian đầu thành lập công ty đi, ngày mai tôi sẽ đến thành phố N tìm mặt bằng, phải chọn được một cao ốc văn phòng cho thuê ở vị trí thuận tiện, mở công ty mà không có văn phòng thì không làm được gì đâu."
"Ừm, còn phải đăng tin tuyển dụng nữa chứ, Hề Hề, ngày mai sau khi chọn được văn phòng thì cậu giúp tôi đăng tin trên các trang tuyển nhân sự nhé, rồi nhớ giúp tôi trong khâu phỏng vấn luôn, dù gì cậu đã có rất nhiều kinh nghiệm làm việc mà!" Mộc Nhược Na vừa uống nước vừa nói một lèo đủ trình tự kế hoạch.
Hề Hề bắt đắc dĩ nhìn Mộc Nhược Na, không nói gì, cô yên lặng để Mộc Nhược Na nói xong.
"Mấy chuyện đăng ký kinh doanh gì gì đó thật phức tạp quá đi!" Mộc Nhược Na càng nói càng hào hứng, quả nhiên nói không ngừng nghỉ.
Hề Hề chủ động mở vali của Mộc Nhược Na, chọn cho cô một cái áo ngủ ném lên ghế sofa, chậm rãi nói: "Lần này tôi trở về là để tìm lại ký ức đã mất, cũng là để gần gũi chăm sóc hai đứa nhỏ. Kế hoạch lập nghiệp của cậu thì tôi chỉ có thể hỗ trợ thời gian đầu, chứ sẽ không hợp tác lâu dài được."
Thân thể Mộc Nhược Na bỗng nhiên khựng lại, lời nói đang tuôn trào liền im bặt, ánh mắt nhìn chăm chú Hề Hề: "Cậu đã nghĩ kỹ rồi sao?"
Hề Hề gật gật đầu, bước đến ngồi xuống ghế sofa, dựa vào người cô bạn thân của mình: "Nhược Na, có phải trước đây chúng ta từng là bạn tốt với nhau, đúng không? Vì vậy nên cậu mới phải tốn nhiều tâm sức chủ động gần gũi với tôi?"
Mộc Nhược Na không nói gì, hiển nhiên đồng nghĩa với việc không phủ nhận.
"Tôi tin cậu, Nhược Na, cậu làm ơn kể cho tôi nghe sự tình năm đó đi. Người khác có lẽ sẽ thêm bớt vào câu chuyện bởi vì lập trường của họ không khách quan, nhưng tôi biết cậu sẽ không như vậy." Hề Hề chậm rãi dựa đầu vào vai Mộc Nhược Na: "Có rất nhiều người biết tôi, nhưng tôi lại không thể nhớ được họ là ai, cảm giác này thật sự khó chịu lắm, Nhược Na.."
Mộc Nhược Na hơi co rúm người một chút: "Hề Hề, cậu không trách tôi đã gạt cậu ư?"
Hề Hề thở dài một tiếng: "Nếu không nói dối, tôi sẽ tin sao?"
Đúng vậy, nếu lần đầu gặp lại nhau mà Mộc Nhược Na ôm chầm lấy cô kêu khóc tên Cố Hề Hề, chắc chắn sẽ bị cô xem như là kẻ điên mà xa lánh.
Nghe Hề Hề nói vậy, Mộc Nhược Na lúc này mới yên tâm.
"Tôi thật sự là Cố Hề Hề sao?" Hề Hề nhịn không được, mở miệng hỏi: "Vì sao tôi lại có cái tên này?"
Mộc Nhược Na thầm than một tiếng, chậm rãi gợi mở từng chút một những chuyện trong quá khứ, kể hết đầu đuôi.. Một đêm nay, hai người đều không ngủ, dù sao thì chênh lệch múi giờ vẫn khiến họ chưa quen giấc.
Mộc Nhược Na kể lại ngắn gọn biến cố ba năm trước đây, tất nhiên đó là theo những gì cô tận mắt chứng kiến, tận tai nghe được, còn uẩn khúc bên trong thì cần chính Hề Hề chủ động tìm ra chân tướng.
Hàn huyên cả đêm, đến gần tờ mờ sáng thì hai người mới chợp mắt một chút. Lúc tỉnh dậy thì lập tức thu dọn đồ đạc, kéo theo một đống hành lý lỉnh kỉnh hướng về thành phố N.
Thời điểm Hề Hề đặt chân đến thành phố N, trái tim cô như chớm nảy mầm cảm giác thân thương quen thuộc khó hiểu. Dựa vào trực giác của mình, cô tin chắc bản thân cô ba năm trước đây đã đánh mất một điều rất quan trọng tại nơi này..
Tuy Hề Hề không có ý định trở thành bạn làm ăn với Mộc Nhược Na, nhưng vì Mộc Nhược Na quá nghiêm túc trong việc tạo lập công ty, còn cô dù là ba năm trước đây hay bây giờ, dù mất trí nhớ hay không thì cô vẫn là bạn thân của Mộc Nhược Na, đương nhiên không thể để Mộc Nhược Na phải chật vật làm một mình, vậy nên hai người đã cùng nhau làm mọi việc từ chuyện chuẩn bị giấy tờ đăng ký kinh doanh, tìm mặt bằng, đăng tin tuyển dụng, vân vân và vân vân.
Toàn bộ việc làm của Hề Hề đều được báo cáo chi tiết cho Doãn Tư Thần.
ŧıểυ A đứng an tĩnh một bên, cung kính chờ lệnh của chủ nhân.
Ngón tay thon dài chậm rãi gõ từng nhịp trên mặt bàn, nhẹ nhàng lên tiếng: "Nếu họ muốn, thì cứ để họ làm."
"Chúng ta có cần âm thầm trợ giúp không?" ŧıểυ A hỏi một câu.
Doãn Tư Thần cười cười: "Hiển nhiên là vậy, nhưng người làm chuyện đó không nhất thiết phải là tôi, cho Thượng Kha có cơ hội thể hiện đi. Dạo này biểu hiện của cậu ta không được tốt lắm trong mắt đối phương thì phải!"
ŧıểυ A đáp: "Vâng, chủ tịch, tôi đã hiểu."
"Từ giờ đến ngày đại thọ của lão phu nhân còn khoảng nửa tháng, thời gian này ở thành phố N sẽ khá náo nhiệt, cho người âm thầm bảo vệ cô ấy." Doãn Tư Thần gõ gõ tay trên mặt bàn, ánh mắt lập loè, nói: "Giao cho Tiêu Hằng đi."
ŧıểυ A chần chừ một chút, nhưng vẫn trả lời: "Vâng, chủ tịch."
Để Tiêu Hằng âm thầm đi theo bảo vệ thiếu phu nhân, thật sự phù hợp sao? Rõ ràng chủ tịch cái gì cũng biết, vì sao lại? Chẳng lẽ bởi vì nếu người đó là Tiêu Hằng, thì tuyệt đối sẽ không bao giờ để thiếu phu nhân có bất kỳ tổn thương nào? Có thể là vậy, cũng có thể không phải, tâm tư chủ tịch thật khó đoán, ngài cái gì cũng biết, nhưng không hề nói ra.
Bản thân Tiêu Hằng cũng nhận thức rõ giới hạn của chính mình, cả cuộc đời của Tiêu Hằng tuyệt đối trung thành với chủ tịch và thiếu phu nhân.
ŧıểυ A đột nhiên không biết nên nói gì cho phải, cuối cùng đành im lặng.
Thượng Kha nhận được tin của ŧıểυ A, quả nhiên sốt sắng âm thầm sắp xếp mọi thứ giúp đỡ cho Mộc Nhược Na.
Liên tiếp hai ngày liền, mọi việc của Mộc Nhược Na không thể nào thuận lợi hơn được nữa. Đầu tiên, giấy phép kinh doanh được duyệt cực kỳ nhanh chóng, tiếp theo là chọn được một cao ốc văn phòng ngay tại trung tâm thành phố, không những rộng rãi mà còn là khu vực đắc địa, cuối cùng là tin tuyển dụng đăng chưa được bao lâu thì đã ùn ùn kéo tới một tập thể chuyên viên đến nhận việc, mà toàn là những chuyên viên có kinh nghiệm dày dặn trong lĩnh vực mỹ phẩm.
Đến nỗi Hề Hề là người phụ trách phỏng vấn mà còn phải mắt tròn mắt dẹt khó tin, công ty của hai người chỉ mới thành lập nên các phúc lợi và lương bổng sẽ không thể so sánh được với các tập đoàn lâu năm, tuy vậy mà lại có thể thu hút được các nhân sự có chuyên môn cao trong ngành này? Đúng là khó hiểu nha!
Thậm chí có một người đang là giám đốc thị trường của một tập đoàn mỹ phẩm đứng trong tốp 50 trên toàn thế giới, lương một năm đã vượt xa con số trăm vạn, lại chấp nhận bỏ việc đến đây làm chuyên viên hỗ trợ tiêu thụ sản phẩm! Phải biết một điều rằng, Mộc Nhược Na đăng ký kinh doanh với số vốn ban đầu chỉ tầm mấy trăm vạn thôi, là xấp xỉ lương một năm của người chuyên viên này trước đây!
Đáy lòng Hề Hề buồn bực khó hiểu, chẳng lẽ gần đây thị trường lao động thảm đến mức khiến các tinh anh nhân tài phải bỏ việc, hạ mình làm một nhân viên bình thường?
Hề Hề và Mộc Nhược Na cứ như đang nằm mơ vậy? Chuyện này thuận lợi quá mức bình thường!
Mà thôi, thuận lợi là việc tốt, có ai đi làm ăn mà lại trông ngóng gặp trắc trở bao giờ?
Hề Hề chờ rồi lại chờ, suốt ba ngày, cuối cùng cô mới dám gọi điện thoại cho hai bánh bao nhỏ.
"Mommy~! Lâu rồi chúng ta không nói chuyện, bọn con khoẻ hẳn rồi!" Doãn Ngự Hàm bi bô nói liến thoắng trong điện thoại: "Chừng nào mommy mới đến thăm bọn con?"
Hốc mắt Hề Hề đỏ lên: "Mommy đã đến Trung Quốc rồi, nhưng không biết làm sao để gặp hai con, giờ mommy đâu thể tự ý bước vào cổng Doãn gia, chỉ đành chờ đến tiệc đại thọ của Doãn lão phu nhân thì sẽ làm khách đến thăm hai con."
Nghe Hề Hề trả lời, Doãn Ngự Hàm trầm mặc trong chốc lát, nói tiếp: "Mommy hứa rồi, nhất định phải đến đó!"
Hề Hề tức khắc nghẹn ngào: "Được, nhất định sẽ đến. Con và Cố Miểu phải tự chăm sóc bản thân, biết không?"
Giọng nói Doãn Ngự Hàm giống như đang thút thít: "Bọn con biết rồi, mommy nhất định phải mau chóng nhớ lại, phải giành lại daddy nha, đừng để mấy người phụ nữ đó cướp daddy đi mất~!"
Hề Hề cố nén nước mắt, nói: "Con ngốc quá, đừng nghĩ nữa, chuyện này là chuyện của người lớn!"
Doãn Ngự Hàm không nói chuyện quá lâu, giống như sợ người khác nghe được, cậu nhóc nói ngắn gọn đôi ba câu rồi liền cúp máy. Trước khi cúp điện thoại, Hề Hề vội vàng đọc số di động mới của mình cho bánh bao nhỏ ghi lại.
Một lúc sau khi cúp máy, Hề Hề mới nhận ra gương mặt của mình không biết từ khi nào đã đầm đìa nước mắt. Mộc Nhược Na thấy vậy, lập tức ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng đưa một ly nước cho Hề Hề, yên lặng an ủi đối phương.
Hề Hề lấy tay quẹt đi nước mắt, nói: "Tôi không sao đâu. Đúng rồi, không phải cậu nói ở cái thôn nhỏ gần thành phố F có một gia đình nắm được bí quyết làm mỹ phẩm thiên nhiên gia truyền sao? Chừng nào cậu định đến đó?"
"Ngày mai sẽ đi ngay, tôi sợ chậm chân sẽ bị người khác giành trước mất!" Mộc Nhược Na thuận miệng nói thêm: "Cậu ổn chứ?"
Hề Hề lắc đầu, mỉm cười: "Tôi thì có thể có chuyện gì, chỉ là nhớ hai đứa nhỏ quá thôi. Ngày mai tôi sẽ đi thành phố F với cậu."
Mộc Nhược Na ôm chầm lấy Hề Hề, hung hăng hôn bẹp một cái: "Vẫn là cậu tốt với tôi nhất!"