Đối với người của Doãn gia thì những loại giao dịch trong thế giới ngầm vũ khí lậu ở Châu Âu như thế này đều là chuyện bình thường. Vốn dĩ Doãn gia từng có một điểm giao dịch ở khu vực này, sau khi rời đi thì nơi đây đã trở thành cứ điểm giao dịch của thế lực khác.
Địa hình nơi này tương đối an tĩnh, di chuyển bốn phương thông suốt dễ dàng cho việc lui tới của mọi phương tiện và điều tra. Dân cư ở nɠɵạı thành khá thưa thớt, hoặc gần như không có ai chọn nơi này để sinh sống, nếu có người dọn đến thì mặc nhiên tính nguy hiểm sẽ tăng lên rất lớn.
Từ khi Hề Hề mua căn nhà này thì cô đến đây ở chưa được bao nhiêu ngày, thời điểm mua khá gấp gáp nên căn bản cô không tìm hiểu kỹ và hoàn toàn không biết nơi đây là điểm giao dịch của bọn buôn vũ khí.
Bằng không thì sao Hề Hề có thể mua căn nhà với giá rất hời thế này, quả nhiên người môi giới nhà đất đã cố ý bỏ lơ sự an toàn của khách hàng mà! Paris là nơi nào chứ, cho dù là nɠɵạı thành thì một tấc đất cũng rất đắt đỏ!
Ở chỗ này mà chỉ tốn một số tiền nhỏ lại có thể mua một căn nhà hai tầng, ai có thể tin được cơ chứ? Bất quá Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu lại thật sự tin là mommy vận khí tốt, gặp may nên mua được căn nhà này, chỉ là do công việc nên không ở đây thường, nếu không thì hai cậu nhóc đã lo sốt vó từ lúc bắt đầu đến đây.
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Mộc Nhược Na đã trải qua một ngày một đêm mệt mỏi chạy trốn khỏi Thượng Kha, cho nên chỉ nằm ngắm sao một chút thì đã uể oải muốn đi nghỉ ngơi.
Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu làm bộ buồn ngủ và đòi về phòng ngủ, Hề Hề căn bản không nghĩ gì nhiều, cứ như vậy dắt hai bánh bao nhỏ về phòng.
Vừa bước vào phòng riêng của mình, Cố Miểu lập tức lấy máy tính bảng ra, mười ngón tay bụ bẫm liến thoắng trên màn hình, bấm nhiều dòng lệnh mật mã, trực tiếp điều khiển vệ tinh định vị chính xác địa điểm giao dịch.
Doãn Ngự Hàm ở bên cạnh nhanh chóng lắp ráp sẵn sàng các khẩu súng lục giảm thanh siêu nhỏ, loại chuyên dùng cho đặc nhiệm chống khủng bố. Thuận tiện còn chuẩn bị không ít cung nỏ mini, mỗi đầu cung đều có tẩm độc cực mạnh.
Cố Miểu lấy tay phóng lớn màn hình, lẩm nhẩm tính toán số lượng người tham gia buổi giao dịch này.
"Đêm nay xem ra sẽ náo nhiệt lắm đây!" Cố Miểu vừa gõ liên hồi trên bàn phím của máy tính bảng, vừa nói: "Đối tượng giao dịch hôm nay là một tên khủng bố, khi nhận được hàng rồi thì có lẽ hắn ta sẽ giết người diệt khẩu! Nhưng phía đối phương cũng mang theo không ít người, gã này chưa chắc có thể thoát thân đâu, đường tháo chạy của hắn sẽ phải đi qua nhà của chúng ta. Ngự Hàm, em chuẩn bị tới đâu rồi?"
"Yên tâm! Đã có em ở đây, hắn ta không bước vào được đâu!" Doãn Ngự Hàm tràn đầy tự tin nói: "Hơn nữa, không phải còn có anh sao?"
Nếu Hề Hề mà biết được, nhất định cô sẽ phẫn nộ nắm lấy cổ áo ba của hai nhóc tì mà chất vấn: Anh dạy con thế này sao?
Lúc đó thì Doãn thiếu gia sẽ làm vẻ mặt vô tội thành thật đáp: Đúng vậy, không dạy thế này thì dạy thế nào nữa? Chẳng lẽ em chưa nhìn thấy đội ngũ giảng viên đặc biệt của Doãn gia?
"Còn mười phút." Cố Miểu nhìn vào vị trí xuất phát của đối phương và tính toán đếm ngược thời gian.
Doãn Ngự Hàm đã chuẩn bị hết mọi thứ, lắp đặt từng món vũ khí vào đúng chỗ, ha hả, chấp các người có tới đây cũng không sợ! Doãn ŧıểυ thiếu gia tỏ vẻ rất gan lì không sợ trời không sợ đất!
Đừng nhìn vào vẻ bề ngoài múp míp của Doãn Ngự Hàm mà xem nhẹ cậu bé, từ khi sinh ra thì mọi người xung quanh đều phải kinh ngạc về thể chất của cậu, ẩn dưới vẻ mặt bụ bẫm ngây thơ chính là một thể lực mạnh mẽ hơn người. Ai có thể nghĩ được một cậu nhóc ba tuổi mà đã là một cao thủ nhu đa͙σ?
Hề Hề hoàn toàn không hay biết gì, cô vẫn nằm trong phòng của mình.. à, chính xác là đang ngủ rất say.
Liền ngay lúc này, tại một khu đất trống cách nhà họ không xa đột nhiên vang lên tiếng nổ rung chuyển đất trời, sau đó chính là hàng loạt tiếng súng liên thanh hỗn độn!
Paris không phải thành phố an toàn, tần suất phạm tội ở nơi này vốn rất cao, tất cả những loại giao dịch vũ khí hoặc thuốc phiện đều có thể dễ dàng tìm thấy ở nơi đây!
Nhưng vậy thì sao? Cô tuyệt đối không cho phép bất kỳ nguy hiểm nào xảy ra cho con trai của mình!
Hề Hề cả dép cũng không mang, cứ vậy chạy ra khỏi phòng, vọt đến phòng của Mộc Nhược Na và đập cửa: "Nhược Na, gần đây có nguy hiểm, cậu nhanh chạy trốn đi, tôi đi xem hai đứa nhóc đã!"
Cô lao xuống cầu thang mở cửa phòng của hai bánh bao nhỏ, nhìn thấy hai cậu nhóc còn đang nằm ngủ thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Doãn Ngự Hàm he hé mắt tỉnh dậy, dụi dụi mắt ngái ngủ hỏi: "Mommy làm sao vậy?"
Hề Hề chạy đến cửa sổ nhanh chóng đóng kín cửa và kéo rèm lại, vội vàng nói với Doãn Ngự Hàm: "Suỵt, nói nhỏ thôi, đừng để người khác biết trong nhà chúng ta có người, ngoan, con và Cố Miểu lại đây, có mommy ở đây, không sợ! Mommy ở đây, mommy sẽ bảo vệ hai con!"
Đây là lần đầu tiên Hề Hề ở trước mặt hai đứa bé thừa nhận và chủ động xưng hô mommy, chính bản thân cô cũng không nhận ra sự thay đổi này. Giờ khắc này trong lòng cô chỉ có một ý niệm, dù có phải chết ở đây thì cũng tuyệt đối không để hai đứa bé phải chịu bất kỳ tổn thương nào!
Hề Hề ôm Doãn Ngự Hàm và dắt tay Cố Miểu từ trong chăn ra, dẫn hai cậu nhóc rón rén rời khỏi phòng và tìm chỗ núp.
Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu ngẩn ngơ, hốc mắt của hai cậu nhóc đã đỏ ửng lên.
Mommy vừa nói sẽ bảo vệ hai cậu! Rốt cuộc mommy đã thừa nhận rồi!
Mặc dù mommy rất yếu đuối, nhưng cảm giác được bảo hộ trong vòng tay mommy thật là tuyệt!
Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu lẽo đẽo đi theo Hề Hề, trốn trong phòng để đồ. Lúc này Mộc Nhược Na cũng chạy xuống thủ thế với một khẩu súng lục trong tay, sẵn sàng tự vệ. Chỉ cần bất kỳ kẻ nào dám xông vào thì cô sẽ nổ súng ngay!
Trái ngược với sự run sợ trong lòng Hề Hề, thì Mộc Nhược Na lại đang suy nghĩ, cô đoán chắc tình huống này Doãn Tư Thần đã biết rất rõ! Doãn Tư Thần tuyệt đối sẽ không để mặc hai đứa bé rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, nhất định gần đây phải có vệ sĩ của Doãn gia đang canh chừng!
Mộc Nhược Na tất nhiên đoán không sai!
Đừng nói là Doãn Tư Thần đang ở ngay trong căn nhà kế bên, dù cho anh không ở đây thì các vệ sĩ của Doãn gia vẫn luôn tồn tại như hình với bóng theo bên cạnh hai vị ŧıểυ thiếu gia.
Tiếng súng nổ bên ngoài ngày càng gần, dường như đang tiến đến căn nhà này!
Hề Hề ôm chặt hai con trai vào lòng, giọng nói hơi run rẩy nhưng rất kiên cường: "Các con nghe đây, nếu lát nữa có người xông vào thì mommy và mẹ nuôi sẽ giữ chân bọn họ, hai con phải chạy thật nhanh ra vườn hoa! Ở ngoài đó có một cái hầm, tuy nhỏ nhưng đủ cho hai đứa ẩn nấp, không thể để bị người ta phát hiện!"
Cố Miểu nhẹ giọng hỏi: "Vậy mommy và mẹ nuôi thì sao?"
Hề Hề hôn lên trán Cố Miểu, dịu dàng nói: "Chúng ta không có việc gì đâu, chúng ta là người lớn cả rồi, không sao cả!"
Tuy hai bánh bao nhỏ chỉ mới ba bốn tuổi, nhưng lại không ngu ngơ như những đứa trẻ đồng trang lứa, hai cậu nhận thức rất rõ việc mommy muốn hy sinh bản thân để bảo vệ cho mình, tức khắc đáy lòng liền cảm thấy ê ẩm.
Ngay lúc này quả mìn nhỏ mà Doãn Ngự Hàm chôn bên ngoài sân vườn đã phát nổ, cả căn nhà lập tức chấn động!
Hề Hề vội vàng ôm chặt hai đứa bé vì sợ bọn chúng hoảng sợ, Mộc Nhược Na càng thêm khẩn trương. Bây giờ thì cô mặc kệ vệ sĩ của Doãn gia có ở đây hay không, cô nhất định phải bảo vệ ba mẹ con của Hề Hề bằng mọi giá.
ẦM ẦM -
Bên ngoài vang lên nhiều tiếng nổ liên tiếp, có tiếng rên la kêu cứu, còn có tiếng mắng chửi! Giọng điệu rất tàn nhẫn, Mộc Nhược Na và Hề Hề nghe mà cảm thấy khiếp đảm..
Lời nói của đối phương rất rối loạn, nhưng Hề Hề vẫn nghe ra được vài câu.
"Còn dám ở đây đặt bẫy mai phục? Giỏi lắm, được, được, thù này tao sẽ ghi nhớ!"
"Hừ! Đám đó muốn gây sự cũng phải nhìn xem chúng đang chọc đến ai chứ!"
"Mẹ kiếp! Đại ca, người của chúng ta đã bị tổn thất đến một phần ba!"
"Thật không ngờ trong đám bọn chúng lại có kẻ chuyên làm điệp viên? Những cái bẫy này đều là thủ pháp quen thuộc trên chiến trường! Chúng ta rõ ràng đã bị chơi một vố!"
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì? Có cần đuổi theo chúng không?"
"Đằng kia có một căn nhà, chúng ta sẽ vào đó ẩn nấp tạm. Nếu hôm nay không thể làm thịt bọn chúng thì quả thật không thể hả cơn tức này!".
||||| Truyện đề cử: Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu |||||
Tiếng bước chân dồn dập càng lúc càng rõ ràng, hiển nhiên là tiến về căn nhà của Hề Hề.
Trong lòng Hề Hề lúc này đã hoảng sợ cực độ, chỗ này tuy không có nhiều nhà, nhưng không đến mức quá hoang vu, vì cái gì mà đám người kia đi đâu không đi, lại nhất quyết chọn căn nhà của cô?
Cô chỉ muốn dẫn con trai đến đây tận hưởng hưu nhàn, thư giãn cuối tuần, nào có chọc giận đến ai đâu mà phải gặp tai họa này?
Mộc Nhược Na nâng súng lên, lắp từng viên đạn vào, nhắm thẳng về phía cửa, chỉ cần một tí động tĩnh thì cô sẽ xả súng!
"Mẹ nuôi oai quá~!" Doãn Ngự Hàm nhìn tư thế hiên ngang của Mộc Nhược Na, nhịn không được mà lên tiếng ái mộ.
Hề Hề thì sợ tới mức lập tức bịt kín miệng Doãn Ngự Hàm: "Suỵt, đừng lên tiếng! Lát nữa mommy và mẹ nuôi sẽ giữ chân bọn họ, hai đứa phải chạy thật nhanh, nghe không?"
"Mommy!" Doãn Ngự Hàm lắc lắc đầu né khỏi tay của Hề Hề, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: "Mommy đừng coi thường bọn con! Có con và Cố Miểu ở đây thì không ai có thể tổn thương hai người!"
Cố Miểu cũng gật gật đầu.
Đáy lòng Hề Hề lúc này tràn ngập xúc động, nhưng cô chỉ xem những lời này của Doãn Ngự Hàm là nguyện vọng non nớt của một đứa trẻ, liền nhỏ giọng nói: "Được, hai con nhất định phải trưởng thành thật mạnh mẽ, sau đó bảo vệ mommy! Mommy sẽ chờ hai con trưởng thành!"
Hề Hề cúi xuống hôn vào trán của hai cậu nhóc, vẻ mặt bi thương.
Doãn Ngự Hàm:" "
Cố Miểu:" "
Mommy hình như là không có tin tưởng chúng ta nha!
Mộc Nhược Na đột nhiên thấp giọng nói:" Hề Hề, cậu mang hai đứa bé ra ngoài vườn đi, bọn chúng sắp tiến vào đây rồi! "
Ngón tay trỏ của Mộc Nhược Na đã hơi hơi đè ở cò súng, sẵn sàng để bóp cò!
Sắc mặt Hề Hề tái nhợt, cô vội vàng kéo hai cậu nhóc ra ngoài:" Hai con mau đi theo mommy, mẹ nuôi sẽ giữ chân bọn chúng! Mau lên, mau lên!"
Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu vẫn đứng yên tại chỗ, không động đậy, cả hai nhìn chăm chú Hề Hề. Ánh trăng đêm nay trong trẻo rọi vào gương mặt Hề Hề khiến hai bánh bao nhỏ có thể nhìn thấy rõ sự cương quyết của cô!
Làm mẹ thì nhất định sẽ mạnh mẽ!
Vì con trai có thể hy sinh bản thân, thì có đáng là gì!