Doãn Tư Thần nghe đáp án này của Hề Hề, ý cười trên khoé miệng càng thêm thoải mái vui vẻ, liền trả lời cô rất đơn giản: "À, được."
Thiếu chút nữa thì Hề Hề còn cho rằng mình đã nghe lầm, anh thật sự không thèm để ý chuyện cô có con? Hay là chuyện vừa rồi xảy ra trong phòng nghỉ chỉ là hiểu lầm?
Xem ra là hiểu lầm thật, là cô đã suy nghĩ nhiều rồi..
Đọc truyện Canh Mạnh Bà tại đây.
Cũng đúng, cô là ai chứ? Hiện tại cô chỉ là một phụ nữ bình thường, Vân gia cho dù đã một thời vang danh trong giới văn hóa, thì giờ đây luận quyền lực hay tài phú đều không bằng những gia tộc hào môn ở Trung Quốc, đừng nói là so với những gia tộc khác trên thế giới.
Nhưng Doãn gia thì khác, không chỉ đứng ở vị trí đức cao trọng vọng tại Trung Quốc, mà chính là trên bản đồ các gia tộc có sức ảnh hưởng đến toàn thế giới thì địa vị của Doãn gia hoàn toàn không thể coi nhẹ.
Hề Hề thầm thở dài một tiếng, tự cảm thấy bản thân may mắn khi nhận thức rõ sự khác biệt này, bằng không thì cô sẽ không tự chủ mà rơi vào trầm luân.
Nghe được tiếng thở dài của cô, Doãn Tư Thần lại nở nụ cười càng vui vẻ, quả nhiên các cậu quý tử của anh làm rất tốt nha!
Trở lại hội trường của yến tiệc, cả hai người lập tức trở thành tiêu điểm, các vị khách đều vây quanh họ để làm quen tiếp cận, các câu chuyện xã giao bao gồm đủ chủ đề trên trời dưới đất.
Mỗi lần Hề Hề chuẩn bị nâng ly rượu với đối phương thì Doãn Tư Thần đều đã âm thầm cho người tráo ly rượu trong tay cô thành ly nước trái cây. Đối với anh mà nói, ánh mắt mê hoặc của vợ mình trong cơn say thì chỉ một mình anh được quyền thưởng thức, những người khác tuyệt đối không được phép nhìn.
Hề Hề cứ vậy mà bị tước đoạt quyền uống rượu, bất quá thì hôm nay cô đến đây với tư cách là bạn gái dự tiệc, nên cũng không quan tâm lắm đến việc mình uống gì. Dù cho uống nước sôi để nguội cũng không sao, chỉ cần Doãn Tư Thần chịu ký kết hợp tác là tốt rồi.
Yến tiệc này gần như chắc chắn là thành công, bởi vì suốt quá trình xã giao trò chuyện thì Doãn Tư Thần đều tỏ vẻ chấp nhận việc hợp tác. Ban giám đốc của công ty thấy vậy thì tức khắc nhìn Hề Hề với ánh mắt tựa như nhìn chúa cứu thế!
Còn hai người họ vừa rồi rời khỏi hội trường đến phòng nghỉ làm gì, ha hả, nơi này là nước Pháp với tư tưởng thông thoáng, còn ai mà không hiểu!
Sau khi buổi tiệc kết thúc thì Hề Hề được Doãn Tư Thần giao cho trợ lý ŧıểυ A đưa cô về tận nhà.
Hề Hề ngồi ở băng ghế sau mệt mỏi dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi, cô nhẹ nhàng đưa mắt nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, đột nhiên đáy mắt hiện lên sự nghi hoặc khó hiểu, dường như hình ảnh này thật quen mắt? Giống như một ký ức nào đó bị chôn vùi rất sâu đang mơ hồ tái hiện, cô đã từng ngồi ở đây như vậy để trợ lý lái xe chở về nhà?
ŧıểυ A nhìn qua kiếng chiếu hậu, liếc mắt nhìn Hề Hề vài lần, sau đó nhịn không được liền lên tiếng: "Hề Hề ŧıểυ thư có chỗ nào không thoải mái sao?"
Hề Hề nghe vậy, khẽ lắc đầu, cười cười trả lời: "Không có việc gì, tôi chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt mình trông quen quen."
Đáy lòng ŧıểυ A chấn động, có thể không quen sao được chứ? Ba năm trước đây, cậu là người thường xuyên đưa thiếu phu nhân trở về nhà mà!
"Có lẽ đây là duyên phận!" ŧıểυ A nỗ lực để ra sức tác hợp cho chủ tịch nhà mình cùng thiếu phu nhân: "Chủ tịch của chúng tôi là một người rất tử tế, ngài ấy chỉ dành nhiều thời gian đối với người hữu duyên."
Vẻ mặt Hề Hề giống như không quan tâm, nhàn nhạt hỏi lại: "Vậy sao?"
"Khi chủ tịch tham dự bất kỳ bữa tiệc nào cũng chưa từng dẫn theo bạn gái, Hề Hề ŧıểυ thư là người bạn gái duy nhất đi cùng chủ tịch." ŧıểυ A tiếp tục tạo dựng hình ảnh tốt về đương kim chủ tịch của mình.
Hề Hề nhếch miệng cười, giọng nói có phần châm chọc: "Tôi lại nghe nói ba năm trước đây Doãn chủ tịch luôn dẫn theo phu nhân đến các bữa yến tiệc. Chỉ là từ sau khi ly hôn thì ngài ấy mới không dẫn theo bạn gái. Cho nên nói vậy thì tôi cũng đâu phải là người bạn gái duy nhất đi theo Doãn chủ tịch, đúng không?"
ŧıểυ A tức khắc á khẩu, thật muốn nói to lên rằng người đó chính là cô mà, thiếu phu nhân!
Nhưng ŧıểυ A còn chưa kịp mở miệng thì Hề Hề đã nói thêm: "A, cậu dừng ở đây dùm tôi là được, hai đứa con trai của tôi trước khi đi ngủ thì phải uống sữa, đúng lúc trong nhà lại hết sữa, tôi sẽ ghé cửa hàng mua một ít."
Chỉ mới vỏn vẹn hai ngày ngắn ngủi, nhưng Hề Hề đã nhập vai một người mẹ đảm đang. Ngày hôm qua cô còn sốt sắng muốn đi tìm ba mẹ của hai bánh bao nhỏ, thì ngày hôm nay cô đã cảm thấy nhớ nhung hai bánh bao nhỏ đến mức hận không thể lập tức trở về nhà, nghe hai đứa bé gọi một tiếng mommy ngọt ngào.
Hề Hề bắt đầu có chút ghen tỵ với mẹ ruột của hai bánh bao nhỏ, con trai đáng yêu như vậy sao lại không phải là do cô sinh ra cơ chứ?
ŧıểυ A thuận theo ý của Hề Hề và dừng xe lại, cậu muốn trả tiền cho cô nhưng lại bị cự tuyệt. Nhìn thấy Hề Hề ôm một đống lốc sữa cùng rất nhiều đồ ăn vặt, ŧıểυ A nhịn không được liền nói: "Hề Hề ŧıểυ thư đối với hai vị ŧıểυ thiếu gia quả là tận tâm."
Hề Hề không để ý lắm ý nghĩa của ba từ 'ŧıểυ thiếu gia', cô cho rằng ŧıểυ A đang dùng từ quá mức khách khí, cho nên vui vẻ trả lời: "Đúng đúng, là cậu không biết hai đứa con trai của tôi đó thôi, chúng rất ngoan, vừa gặp là khiến người khác phải yêu thích ngay!"
Lúc này Hề Hề trông như một người mẹ bình thường, bất kỳ bà mẹ nào nghe người khác khen con của mình thì cũng đều hãnh diện vui sướиɠ.
ŧıểυ A cười cười không đáp, cậu đâu chỉ đơn thuần là biết hai ŧıểυ thiếu gia, mà cậu còn gặp hằng ngày nữa nha!
Hề Hề không ở bên ngoài quá lâu, cô tranh thủ trở về nhà rất nhanh. Vừa mở cửa thì quả nhiên hai bánh bao nhỏ đã chạy lạch bạch từ trong phòng ra ôm chặt lấy chân cô, kêu lên một tiếng mommy não nùng. Niềm hạnh phúc này thật là muốn dâng trào!
Hề Hề đổ sữa ra cho hai cậu nhóc uống, sau đó chuẩn bị nước nóng tắm rửa sạch sẽ cho hai bánh bao nhỏ rồi cùng nhau lên giường ngủ. Đã có kinh nghiệm làm mẹ một đêm hôm qua, nên đêm nay cô làm rất suôn sẻ, vẫn là tiết mục kể chuyện xưa của Vân gia cho hai nhóc tì trước khi cả ba chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau là cuối tuần, cả ba người nằm trên giường lăn qua lăn lại rất lâu mới thức dậy.
"Mommy, hôm nay chúng ta đi đâu hay sao ạ?" Cố Miểu ngồi dậy từ trên giường, gương mặt hào hứng nhìn Hề Hề đang chuẩn bị đồ đạc.
Doãn Ngự Hàm thì một thân múp míp chạy lẽo đẽo theo sau Hề Hề: "Mommy, hôm nay chúng ta ra ngoài sao ạ?"
Hề Hề nhét hết mọi thứ vào một vali, sau đó nở nụ cười thoải mái, cô đưa tay kéo hai bánh bao nhỏ ngồi lại trên giường và dặn dò: "Hai con ngoan ngoãn thay quần áo mau lên, hôm nay chúng ta sẽ ra ngoài chơi!"
Nghe thấy có thể cùng mommy đi chơi thì ánh mắt Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu tức khắc sáng ngời! Đây chính là ước mơ của hai cậu nhóc trong mấy năm nay nha!
Được đi chơi với mommy là điều hạnh phúc nhất! Bởi vì daddy lúc nào cũng bận rộn không thấy bóng dáng, đừng nói là đi chơi, mà cùng nhau ăn cơm thôi đã là chuyện khó.
Mỗi lần đến nhà trẻ nghe các bạn khác kể được đi chơi cùng daddy và mommy là hai bánh bao nhỏ liền tủi thân và hâm mộ cực kỳ.. Hiện tại thì mommy đã chịu dẫn hai cậu nhóc ra ngoài chơi!
Không cần Hề Hề phải nói nhiều, hai bánh bao nhỏ đã tức tốc nhảy xuống giường và thay quần áo chỉnh tề, sau đó chạy vọt ra cửa với vẻ mặt háo hức chờ đợi. Hề Hề đi trước kéo vali, theo sau là hai bánh bao nhỏ vừa đi vừa nhún nhảy.
"Alo Nhược Na, đêm qua cậu đi đâu vậy? À được tôi biết rồi. Tôi định mang đứa nhóc đi ra nɠɵạı ô chơi, giờ là mùa xuân nên khí trời rất dễ chịu, lại đúng vào dịp cuối tuần rảnh rỗi nữa. Tôi sẽ lái xe đến đó, cậu cũng cùng đến đi?" Hề Hề vừa dẫn hai bánh bao nhỏ đi ra khỏi nhà, vừa nói chuyện điện thoại: "Nước Pháp lớn như vậy nhưng không có nhiều chỗ để đi đâu, thôi được, tôi biết rồi. Cậu mau đến nhé!"
Cúp điện thoại, Hề Hề đứng trước nhà cúi xuống điều chỉnh quần áo của hai bánh bao nhỏ một chút.
Hừ hừ, Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu dĩ nhiên sẽ không thừa nhận hai cậu nhóc cố ý cài sai nút áo, chính là để có dịp được mommy chăm sóc một chút. Dù gì vẫn là một cậu bé ba tuổi và một cậu bé bốn tuổi, có cài sai nút áo thì vẫn là chuyện bình thường, không làm vậy thì sao mommy quan tâm hai cậu nhóc được chứ?
Bất quá ở thời điểm mấu chốt thì hai bánh bao nhỏ sẽ không ngại dùng khổ nhục kế để bức mommy phải ra quyết định. Do đó daddy à, chúng con vì daddy mới khổ tâm tận lực thế này đó nha!
Hề Hề bước đến tầng hầm giữ xe, lái chiếc Aston Martin One-77 mà Doãn Tư Thần đã tặng ra khỏi tầng hầm. Thời điểm nhìn thấy chiếc siêu xe này thì Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu lại rất bình thản, không có chút gì kinh ngạc.
Hề Hề thấy thái độ của hai bánh bao nhỏ thì có chút buồn bực, cả một chiếc xe giá trị vậy mà hai cậu nhóc lại nhìn một cách rất bình thường, rốt cuộc hai đứa bé này có xuất thân từ gia đình như thế nào đây? Nhất định là danh gia vọng tộc đứng đầu giới thượng lưu trong xã hội?
Trong lòng Hề Hề vẫn nghĩ mãi mà không có lời đáp về thân thế của hai bánh bao nhỏ, một gia đình có tiền như vậy mà bị mất con, chắc hẳn sẽ sốt sắng đi tìm kiếm.. nghĩ đến việc hai bánh bao nhỏ sẽ bị người ta đến đem đi, tức khắc đáy lòng Hề Hề cảm thấy rối bời..
Thật ra cô đã hoàn toàn quên mất việc mình dẫn hai bánh bao nhỏ về nhà chỉ là bất đắc dĩ, lúc đó cô còn rất trông chờ ba mẹ của chúng mau đến đón chúng trở về. Quả nhiên, thứ tình cảm này là do gần gũi với nhau mà nảy sinh.
* * *
ŧıểυ A tiến đến cạnh Doãn Tư Thần bẩm báo: "Thiếu phu nhân dẫn hai vị ŧıểυ thiếu gia đi ra nɠɵạı ô. Trị an khu vực nɠɵạı thành có vẻ không tốt lắm, đã có hai mươi vệ sĩ âm thầm đi theo họ."
Ngón tay thon dài khẽ gõ từng nhịp trên mặt bàn, thản nhiên đáp: "An ninh nơi đó đúng thật là không ổn, nơi đó từng là một trong những điểm giao dịch của chúng ta." Doãn Tư Thần nghĩ nghĩ một chút, nói tiếp: "Chúng ta xuất phát, sẽ ở một nơi gần họ."
"Vâng, chủ tịch." ŧıểυ A nhận lệnh, lập tức xoay người đi sắp xếp.
* * *
Hai bánh bao nhỏ ngồi an tĩnh trên xe, vừa ăn đồ ăn vặt vừa ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.
Xe của Hề Hề lướt qua Khải Hoàn Môn, sau đó chạy thẳng ra nɠɵạı thành, Cố Miểu cười tủm tỉm quay đầu hỏi: "Mommy, chúng ta đi ra nɠɵạı ô đúng không ạ?"
"Đúng vậy, chúng ta sẽ đến căn nhà nhỏ ở nɠɵạı ô, có vườn hoa nhỏ và xích đu, còn thêm cả một mảnh đất có thể trồng rau nữa." Hề Hề cười cười, đưa tay xoa đầu Cố Miểu, dịu dàng nói: "Ở đó buổi tối ngắm sao rất đẹp, đêm nay sẽ cho các con ngắm sao thỏa thích, được không? Lát nữa mẹ nuôi sẽ đến và mang theo trái cây cho hai đứa ăn."
Ánh mắt Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu liền sáng ngời, cùng mommy ngắm sao chính là điều tuyệt nhất nha!
"Mommy thật là tốt!" Hai bánh bao nhỏ đồng thanh kêu lên.
Thấy hai cặp mắt to tròn ái mộ nhìn mình, tâm tình Hề Hề cảm thấy mềm lại, rối tinh rối mù.. hiện giờ cô không còn bài xích về cách xưng hô của hai cậu nhóc, thậm chí còn thuận theo. Thành thật mà nói, nếu có thể thì cô muốn mang theo hai bánh bao nhỏ ở bên cạnh mình cả đời.
À, đó là nếu như ba mẹ của hai bánh bao nhỏ không ngại.
Sau vài tiếng chạy xe thì rốt cuộc đã đến nơi, căn nhà nhỏ này là do Cố Hề Hề mua không lâu, nơi này phong cảnh rất đẹp, giá cả cũng không mắc, chỉ là để sống lâu dài và sinh hoạt công việc thì không tiện. Chính vì vậy căn nhà này chỉ hợp để thư giãn vào cuối tuần.