Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 371 - Trấn áp quần hùng

Trước Sau

break
Phương thị trưởng cùng Doãn Tư Thần hàn huyên vài câu, sau đó liền ngồi xuống một chỗ gần Doãn Tư Thần, thấp giọng nói: "Chính quyền của tỉnh rất coi trọng dự án lần này, nếu Doãn tổng có thể nắm được hạng mục này thì thành phố S hoàn toàn có hy vọng phát triển vượt bậc, qua mặt tất cả các thành phố lớn khác trong nước."

Doãn Tư Thần cố ý liếc nhìn thoáng qua Vương tổng ngồi bên cạnh, hướng về Phương thị trưởng đáp: "Nếu Phương thị trưởng đã xem trọng tôi, tôi tất nhiên sẽ không thể làm ngài thất vọng rồi, chỉ sợ là có người khác phải thất vọng."

Phương thị trưởng ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Vương tổng, ông là người làm việc cho chính phủ, hiển nhiên sẽ không xa lạ gì đối với Vương tổng này, tuy nhiên do đôi bên có lập trường và chính kiến bất đồng, vì vậy cả hai vốn không có ý chào hỏi gì nhau, sự bài xích thể hiện ngoài mặt rất rõ ràng.

Đối với thái độ này của Phương thị trưởng thì Doãn Tư Thần lại rất hài lòng, nếu đã cùng hàn huyên với anh mà còn mở miệng chào hỏi Vương tổng thì.. ha hả, khó mà yên thân!

Lúc chạm mặt nhau ở thủ đô, việc đối nghịch tranh giành hạng mục giữa Doãn Tư Thần và Vương tổng thì không ai không biết, Phương thị trưởng cũng không nɠɵạı lệ.

Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.

Doãn Tư Thần chính là thần bảo hộ cho nền kinh tế của thành phố S, nói không ngoa thì quả thật nếu Doãn Tư Thần và tập đoàn Doãn thị phá sản thì toàn bộ thành phố S sẽ sụp đổ ngay tức khắc. Chính vì vậy, Phương thị trưởng càng không thể vì một Vương tổng này mà dám đắc tội với Doãn Tư Thần.

Vương tổng biết bản thân mình không được hoan nghênh ở chỗ này, bất quá thì ông ta hoàn toàn chẳng quan tâm. Tầm mắt ông ta lần nữa nhìn chằm chằm Cố Hề Hề, sau đó giống như nghẹn lại, không nói được gì.

Sau khi tất cả mọi người ổn định chỗ ngồi thì cuộc đấu thầu đã chính thức bắt đầu.

Số tiền đầu tư trị giá hai ngàn tỷ đô la Mỹ dĩ nhiên kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh của không ít người, tất cả đều căng thẳng theo dõi diễn biến của cuộc đấu thầu, mặc kệ cho bản thân có tư cách tham gia đấu thầu hay không thì mỗi người đều lắng lỗ tai lên nghe, tựa như sợ bỏ qua bất kỳ chi tiết nào dù là nhỏ nhất.

Doãn Tư Thần cố ý lướt nhìn thoáng qua Vương tổng, nở một nụ cười lãnh khốc.

Muốn so tiền với tôi? Được, tôi sẽ cho ông biết, thế nào gọi là có tiền!

Vừa vào cuộc thì Doãn Tư Thần đã không hề kiêng dè gì, anh lập tức đưa thẻ bài lên, ra một cái giá kinh hồn: "Doãn gia đầu tư năm mươi tỷ nhân dân tệ."

Lời này vừa dứt thì mọi người đã hít hà một hơi thật sâu! Chỉ tùy ý mở miệng là có thể bỏ ra số tiền năm mươi tỷ nhân dân tê!

Vương tổng nhăn nhó mặt mày, ông ta không nghĩ Doãn Tư Thần lại kiêu ngạo đến vậy, mở miệng ra thì câu đầu đã nhắc tới năm mươi tỷ! Bất quá thì ông ta cũng theo lao, đưa thẻ bài lên đáp trả: "Sáu mươi tỷ."

Doãn Tư Thần tiếp tục đưa thẻ bài: "Một trăm tỷ."

Ha hả.. tất cả mọi người ở hội trường này bắt đầu điên cuồng! Đây chỉ là mới bắt đầu!

Cố Hề Hề bắt đầu hơi lo lắng, cô nhẹ nhàng nắm lấy tay Doãn Tư Thần hơi lay lay, anh tức thì hiểu ý, cười cười nhìn cô, khẽ lắc đầu và thấp giọng giải thích: "Một khi cảng biển của thành phố S được xây dựng xong thì sẽ mang đến lợi nhuận không nhỏ, chút ít phần đầu tư này đối với Doãn gia mà nói là không đáng kể."

Cố Hề Hề hiểu ý, liền hướng về Doãn Tư Thần mỉm cười, nụ cười này của cô vô tình lọt vào mắt của Vương tổng, khiến ông ta giật bắn mình.

Bất quá thì đây chính là giờ phút kịch liệt, Vương tổng không dám để bản thân phân tâm, ông ta tiếp giơ thẻ bài lên quyết theo đến cùng: "Một ngàn tỷ."

"Ba ngàn tỷ." Doãn Tư Thần tiếp tục đưa thẻ bài.

Mỗi một lần mức giá mới được đưa ra là từng đợt không khí hít hà làm náo nhiệt cả hội trường.

Cố Hề Hề không nhịn được mà nhíu mày, số tiền lớn như vậy thì đừng nói là cầm đến, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy kinh khủng!



Khoé môi Vương tổng giật giật, rốt cuộc đã chấp nhận chịu thua không dám đưa thẻ bài lên nữa. Ông ta đành cười trừ nhìn Doãn Tư Thần: "Doãn tổng quả là người quyết đoán, con số ba ngàn tỷ không phải số nhỏ, có thể bỏ ra mà không hề chớp mắt do dự. Tuy rằng chính phủ đã có đầu tư hai ngàn tỷ đô la Mỹ nhưng Doãn tổng đã bỏ vốn ra không nhỏ, chỉ sợ không dễ dàng thu hồi được đâu!"

"Không dám để Vương tổng nhọc lòng lo lắng." Doãn Tư Thần ung dung nở nụ cười, chân mày của anh nhếch lên vẻ kiêu ngạo: "Người của Doãn gia kiểm tiền ở khu vực Trung Đông và Châu Phi đã đủ nhiều rồi, tiêu phí ở Châu Âu thì chẳng có gì thú vị, đúng lúc ở Trung Quốc có một hạng mục hấp dẫn như vậy thì tôi chỉ xem như là tùy hứng đổ tiền vào mà thôi. Còn tiền đã bỏ ra có sinh lời kiếm lại được hay không, xem ra Vương tổng nên quan tâm sự nghiệp của chính mình thì hơn. Nghe nói gần đây Vương tổng có tham gia thú vui kinh doanh đồ cổ, nhưng do chơi quá trớn nên đã tiêu pha không ít tiền, ngài đốt tiền như đốt giấy, vạn nhất Vương tổng kinh doanh không thành công thì làm tôi đây đúng thật là áy náy."

Cố Hề Hề không nhịn được mà bật cười, còn sắc mặt Vương tổng thì bị chọc tức đến méo mó.

Phương thị trưởng ngồi ngay đó thì lại kinh hỉ, đã có được khoản đầu tư của chính phủ đến hai ngàn tỷ đô la Mỹ, lại thêm phần đầu tư của Doãn gia đến ba ngàn tỷ.. Ôi trời, thành phố S nhất định sẽ trở thành một thành phố biển thông thương hàng đầu quốc tế!

Vương tổng hừ lạnh một tiếng: "Khẩu khí của Doãn tổng quả nhiên tự tin!"

"Ngày nào tôi cũng đánh răng đều dặn, tất nhiên khẩu khí phải tự tin." Doãn Tư Thần cười gian trá: "Xem ra Vương tổng không chỉ gặp rắc rối với phía hậu viện, mà cả thân thể cũng không ổn, ngài nên chú ý sức khoẻ bản thân hơn, dù sao đã đến tuổi xấp xỉ năm mươi mà phải chăm lo cho con gái mới hai tuổi, gánh nặng đúng là rất áp lực. Không khí ở thủ đô có vẻ không tốt lắm, đúng lúc tôi có một biệt thự ở gần Hương Sơn, nếu Vương tổng không chê thì có thể đến ở một thời gian để tịnh dưỡng."

"Không phiền Doãn tổng phải mất công lo lắng, cáo từ!" Vương tổng hừ lạnh một tiếng, sau đó lập tức đứng dậy rời khỏi hội trường, dĩ nhiên thắng cuộc đấu thầu lần này không ai khác ngoài tập đoàn Doãn thị.

Sau khi cuộc đấu thầu kết thúc, Doãn Tư Thần tươi cười trò chuyện cùng với những vị khách khác, tuy nhiên trong nháy mắt thì anh đã xoay người, ánh mắt nghiêm túc lạnh lùng nói với Tiêu Hằng: "Theo dõi sát ông ta cho tôi!"

Tiêu Hằng tức khắc hiểu rõ: "Ý của thiếu gia là lão già họ Vương kia sẽ ra tay đối phó chúng ta?"

"Đúng vậy." Doãn Tư Thần gật gật đầu: "Tôi nhận được tin tên họ Vương đó có lén lút qua lại với tổ chức sát thủ. Tiêu Hằng, cậu là một thành viên của tổ chức đó, nhưng vẫn còn nhiều cơ mật cậu chắc chắn chưa biết."

Vẻ mặt Tiêu Hằng nghiêm lại: "Tôi đã hiểu."

Doãn Tư Thần đi đến đâu là dòng người đều chen chúc tìm cách tiếp cận anh, vì an toàn nên anh đã để Cố Hề Hề trở về nhà trước dưới sự bảo hộ của vệ sĩ.

Tin tức tập đoàn Doãn thị thắng cuộc đấu thầu giành quyền kiểm soát dự án lấp biển mở đất đã tràn ngập trên các tờ báo, trước mắt mọi người thì tập đoàn Doãn thị lại một lần nữa đứng ở nơi đón đầu ngọn gió, chứng minh thực lực cường hoành bá đa͙σ. Cả thành phố S đều tưng bừng một bầu không khí hân hoan.

Suốt nhiều ngày liền sau đó, Doãn Tư Thần luôn bận rộn tối mắt, chân không chạm đất, đến mức cả ngày rằm tháng giêng anh cũng chỉ có thể dành ra một ít thời gian để dùng bữa cơm trưa đoàn viên với Cố Hề Hề và mọi người ở Doãn gia, sau đó tiếp tục trở lại công ty.

Cố Hề Hề rất thông cảm với Doãn Tư Thần nên không hỏi nhiều về công việc của anh, cô chỉ thường xuyên dặn dò ŧıểυ A chuẩn bị canh tẩm bổ cho anh.

Buổi tối ngày Tết Nguyên Tiêu, Cố Hề Hề theo thông lệ cũ sẽ đến đại trạch của Doãn gia để dùng cơm. Bởi vì tập đoàn Doãn thị nắm được công trình lớn như vậy, nên Doãn lão phu nhân hiển nhiên cực kỳ vui vẻ, bữa cơm đoàn viên chỉ bao gồm những thành viên của Doãn gia, ngoài ra không có bất kỳ người ngoài nào khác.

Sau khi dùng cơm xong, Cố Hề Hề rời đi thì nghe tiếng gọi từ phía sau: "Chị dâu."

Cô dừng lại, chậm rãi quay đầu nhìn thấy Doãn Tư Dược đang hướng về phía mình. Cô hơi hơi gật đầu: "Chuyện gì vậy?"

Doãn Tư Dược nhìn thoáng qua ŧıểυ Vương, sau đó nói với Cố Hề Hề: "Hãy cẩn thận với Doãn Tuyết Mạt."

"Thật ra có chuyện gì?" Cố Hề Hề ngạc nhiên hỏi.

Nhiều ngày nay Tiêu Hằng không có ở bên cạnh cô, cho nên Doãn Tuyết Mạt không có lý do gì ở đây, chính cô cũng không biết gần đây Doãn Tuyết Mạt như thế nào.

Doãn Tư Dược cắn cắn môi, do dự một chút rồi nói: "Tâm địa Doãn Tuyết Mạt quá thâm độc, sau khi Tưởng Huy Âm bị đuổi ra khỏi Tưởng gia thì cô ta đã tìm người để bán Tưởng Huy Âm đi. Tính tình người phụ nữ kỳ quái, tốt nhất chị nên đề phòng cô ta."



Cố Hề Hề lúc này mới chợt nhớ từ đầu năm đến nay là Doãn Tư Dược đã đến làm việc tại chi nhánh Đằng Hạo, chẳng lẽ Doãn Tư Dược đã phát hiện được việc gì?

Doãn Tư Dược không giải thích gì, chỉ lặp lại một lần nữa: "Tóm lại chị chỉ cần cẩn thận cô ta một chút là được." Nói xong câu đó, Doãn Tư Dược giống như có phần bất an: "Tôi.. tôi đi trước. À phải, cảm ơn chị đã tặng quà năm mới cho Anh Anh."

Dứt lời, Doãn Tư Dược xoay người rời đi, cũng không chờ đối phương có cơ hội nói gì khác.

Cố Hề Hề nhướng mày nhìn theo bóng dáng của Doãn Tư Dược.

"Doãn Tư Dược này hình như đã thay đổi rất nhiều." ŧıểυ Vương ở bên cạnh liền lên tiếng: "Cứ cảm thấy như anh ta đã trở thành một người khác."

"Đúng vậy, quả thật đã thay đổi rất nhiều." Cố Hề Hề gật đầu nói: "Đã không còn hình ảnh cậu thiếu niên ngông cuồng trước kia nữa rồi, có lẽ cậu ấy đã hiểu ý nghĩa của việc được sinh ra là con cháu Doãn gia."

Cố Hề Hề nói không sai, Doãn Tư Dược chính vì nhận thức được ý nghĩa khi trở thành con cháu của Doãn gia, cho nên mới có thể nhẫn nhịn giấu mình bao lâu nay.

* * *

Tết Nguyên Tiêu là một ngày quan trọng trong văn hóa Châu Á, dĩ nhiên không khí ở Tưởng gia cũng vô cùng náo nhiệt. Mặc cho vụ việc của Tưởng Huy Âm phải gánh chịu nhiều lời dèm pha, nhưng tuyệt nhiên không ảnh hưởng đến Tưởng gia.

Mấy ngày qua có rất nhiều người đến cầu cạnh hợp tác với Tưởng gia, còn ai dám lên tiếng cười nhạo Tưởng gia? Từ khi Doãn Tư Thần nắm được hạng mục lấp biển mở đất của thành phố S, cộng thêm mối quan hệ khắng khít của hai nhà Doãn – Tưởng, tự nhiên địa vị của Tưởng gia đã được nâng lên trong mắt nhiều người.

Bọn họ cầu còn không được, sao lại dám đi chê cười?

Bên ngoài cổng lớn của Tưởng gia có một chiếc xe taxi ngừng lại ở nơi xa xa, ngừng rất lâu. Cửa kính cửa taxi từ từ hạ xuống, một dung nhan tiều tụy si ngốc hướng về cổng biệt thự.

Chỉ mới hơn mười ngày trước thôi, cô ta vẫn là công chúa ở nơi này.. mà bây giờ đã không còn mặt mũi xuất hiện ở đây..

Đột nhiên cổng biệt thự mở ra, Tưởng Dật Hải từ bên trong lái xe ra ngoài, anh cảm giác được có ánh mắt đang nhìn mình, sau đó liền đạp thắng dừng lại ngó quanh.

Tưởng Huy Âm lập tức né tránh, quay đầu chỗ khác, cô ta không dám đối mặt Tưởng Dật Hải.

Tưởng Dật Hải nhìn không thấy ai nên cũng không suy nghĩ nhiều, anh nhấn ga rời khỏi.

Lúc này Tưởng Huy Âm tức khắc ôm mặt khóc ô ô.. Thay đổi rồi, tất cả đều đã thay đổi!

Tất cả những thứ vốn là của cô ta đều đã không còn!

Cố Hề Hề! Đều là tại cô!

Nếu không phải vì cô thì tôi sao lại trở thành bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ?

Tưởng Huy Âm nghiến răng nghiến lợi, tay cô ta nắm chặt thành cửa sổ xe taxi, khớp xương trở nên trắng nhợt run rẩy.

Nếu cô đã dám hủy hoại cuộc đời tôi, vậy thì đừng trách tôi!

Cố Hề Hề, cô chuẩn bị trả nợ cho tôi đi!
break
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc