Phốc.. Cố Hề Hề thiếu chút nữa đem nước trong miệng phun ra ngoài. Được rồi, cô cuối cùng đã được chiêm ngưỡng tài năng giảo biện của phó tổng giám đốc tập đoàn Ody.
Mẹ Mộc và ba Mộc đồng thời thở dài một tiếng, quay đầu trăm miệng một lời nói với Cố Hề Hề: "Hề Hề à, chú với dì nhờ con một chuyện được không?"
Cố Hề Hề ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ vâng ạ, chỉ cần chuyện con có thể làm được, con nhất định sẽ không chối từ!"
Mẹ Mộc càng nhìn Cố Hề Hề càng vừa lòng, khuê nữ tốt thế này sao không thể sinh ra trong nhà bà cơ chứ? Nhìn xem, ngoan ngoãn hiểu chuyện bao nhiêu, biết nghe lời lại còn dịu dàng ôn nhu nữa!
"Mấy ngày sắp tới con bé Nhược Na nhà dì sẽ có vài buổi xem mắt, con đi theo được không, thuận tiện giúp dì giám sát Nhược Na, nếu con bé dám bỏ trốn thì con gọi điện báo cho dì nhé?" Mẹ Mộc tươi cười hòa ái.
Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Cố Hề Hề nhìn bộ dáng nghẹn họng trân trối của Mộc Nhược Na, liền cảm thấy hài hước, khẽ gật đầu nói: "Được ạ.."
Nội tâm Mộc Nhược Na chết trân..
Thật là chị em tốt mà! Cố Hề Hề, cậu rốt cuộc là cùng một phe với tôi hay hùa với ba mẹ tôi đây?
Ba mẹ Mộc càng lúc càng yêu thích Cố Hề Hề, ai da, nếu Nhược Na của họ sớm quen biết những người bạn như vậy thì có phải bây giờ cô cũng kết hôn và sắp sinh con rồi không?
Cố Hề Hề nhìn vẻ mặt đáng thương của Mộc Nhược Na, rốt cuộc nhịn không được mà phì cười.
Mộc Nhược Na ôm gối ai oán than một tiếng: "Cậu còn cười nữa?"
"Là vì tôi rất hiếu kỳ muốn biết bộ dáng của mấy đối tượng mà cậu sắp xem mắt!" Biểu tình của Cố Hề Hề vô cùng hảo tâm: "Tôi đây còn chưa từng được xem mắt đó, nghe nói lần này dì sắp xếp giúp cậu gặp không ít đối tượng, tôi phải nhiệt tình tham gia giúp cho cậu lựa chọn kỹ lưỡng, cậu cứ thoải mái đi!"
Mộc Nhược Na ngả lưng nằm phịch xuống ghế sofa, dùng gối che đầu, giọng nói từ trong gối rầu rĩ truyền ra: "Cố Hề Hề, cậu dám!"
Hừ, tôi còn lâu mới sợ sự uy hiếp của cậu!
Bữa trưa này tâm tình của Cố Hề Hề rất tốt, cô vui vẻ dùng cơm trưa với Mộc gia, ăn một bữa thật ngon miệng. Sau bữa trưa thì mẹ Mộc đã đem một chồng tư liệu về các đối tượng xem mắt đến.
Mẹ Mộc tủm tỉm cười đưa xấp tài liệu cho Cố Hề Hề: "Hề Hề, con giúp dì nhìn xem, người thanh niên này thế nào? Chàng trai này là đồng nghiệp của dì giới thiệu, nghe nói điều kiện được lắm, dì thấy ảnh chụp trông cũng rất sáng sủa."
Cố Hề Hề hứng thú nhận xấp tài liệu, cô lật lật qua vài trang, vừa xem vừa gật đầu: "Thật đúng là không tệ nha, trông rất có khí chất, tuổi tác lại phù hợp, bằng cấp là.. A, là bằng tiến sĩ đại học Quốc gia St. Peterburg! Không tệ không tệ! Người này rất triển vọng!"
Mẹ Mộc nghe Cố Hề Hề nói vậy thì như tìm được tri kỷ, hồ hởi bàn luận với Cố Hề Hề về các đối tượng xem mắt này, hai người so với nhân vật chính Mộc Nhược Na xem ra còn nhiệt tình hơn gấp trăm lần.
Cho dù Mộc Nhược Na không tình nguyện, nhưng đến buổi tối cô vẫn bị Cố Hề Hề hào hứng lôi kéo đi xem mắt.
Thôi được rồi, thấy Cố Hề Hề vui vẻ thế này, thì cô cũng không ngại, xem như là giúp Cố Hề Hề giải sầu vậy!
Mộc Nhược Na thay một bộ trang phục công sở, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác cổ cao tối màu, bên trong mặc một chiếc quần dài màu xám bạc phối cùng sơ mi màu tím, phần tay và cổ áo đều may theo phong cách quý tộc, mái tóc dài được búi gọn lên gọn gàng thanh lịch.
Nháy mắt một cái, từ một sinh vật gợi cảm liền biến thân thành.. Ai, biến thành sinh vật gợi cảm quý tộc!
Còn Cố Hề Hề bụng đã to, cô chọn một bộ váy màu hồng mềm mại rộng thùng thình, nhưng lại mang theo một loại phong tình yêu kiều thoát tục.
Hai người cứ vậy tới điểm hẹn.
Cố Hề Hề vừa vào cửa tức khắc thấy được đối tượng xem mắt đang ngồi đợi, ha, thật đúng là không tệ nha! Trên ảnh chụp là một người mi thanh mục tú (*), không ngờ người thật ngoài đời so với ảnh chụp còn bắt mắt hơn, trông rất có khí chất.
(*) Mi thanh mục tú: Dễ nhìn, khả ái.
Đối tượng xem mắt nhìn Cố Hề Hề, rồi nhìn Mộc Nhược Na, sau đó nhìn ảnh chụp, rốt cuộc cũng phục hồi được tinh thần.. Lần đầu tiên thấy đi xem mắt mà còn dẫn phụ nữ mang thai đi theo?
Được rồi, thai phụ này dường như rất vui vẻ, thật không biết loại chuyện xem mắt như thế này cũng có thể vui vẻ đến vậy rốt cuộc là có ý tứ gì?
Cố Hề Hề tươi cười đẩy Mộc Nhược Na một cái về phía trước.
"À, chào anh, tôi là người nhà của Nhược Na, tôi đi theo cùng tới ăn cơm, anh không để ý chứ? Bữa cơm này để tôi mời nhé!" Cố Hề Hề ấn người Mộc Nhược Na ngồi xuống: "Hai người nói chuyện đi, tôi qua ngồi bàn bên kia được rồi."
"A, không sao, nếu đã tới vậy thì cùng nhau ăn đi!" Cậu thanh niên kia nhìn thấy đôi mắt Cố Hề Hề sáng ngời, bỗng có chút ngượng ngùng: "Nên để tôi mời thì hơn, lần đầu tiên gặp mặt, có đa͙σ lý nào lại để phụ nữ trả tiền chứ?"
"Thật vậy sao? Vậy chúng tôi không khách khí nữa!" Cố Hề Hề lôi kéo Mộc Nhược Na yên vị.
Mộc Nhược Na che mặt thở dài, đây là bạn thân của cô sao? Sao cô cứ cảm thấy cô bạn thân này giống như đang gấp gáp không chờ nổi mà muốn đem cô gả đi, hơn nữa là bán rẻ, kiểu như đại hạ giá vậy!
Cậu thanh niên kia thì không ngờ đối tượng xem mắt ngày hôm nay lại xinh đẹp đến vậy, thật là có chút thụ sủng nhược kinh.
Mộc Nhược Na có gương mặt trái xoan cân đối, ngũ quan yêu diễm, dáng người nóng bỏng, giống như một báu vật, người con gái như vậy nói thật là không thiếu đàn ông theo đuổi. Cho nên đối phương cảm thấy anh ta đúng là gặp vận may lớn!
À, cả cô bạn đang có thai kia cũng không tệ, gương mặt thanh tú, ánh mắt lấp lánh, bụng lớn rồi mà còn cùng bạn mình đi xem mắt, đúng là vất vả thật.
Mộc Nhược Na đối loại hình làm quen qua chuyện xem mắt thì rất thờ ơ, nên không thể nào chịu nổi sự nhiệt tình đang dâng trào của Cố Hề Hề. Nếu không phải vì Cố Hề Hề ngồi một bên nói chuyện phiếm, rồi vừa viết lại vừa vẽ tranh, chắc cô quả thật cho rằng Cố Hề Hề mới là người đi xem mắt?
Ai da, nhưng nhìn thấy nội dung bố cục mấy bức tranh mà Cố Hề Hề vẽ ra, Mộc Nhược Na bỗng nhiên cảm thấy người ta đây là muốn tổ chức phỏng vấn.
"Nghe nói anh tốt nghiệp tiến sĩ ở đại học quốc gia St. Peterburg? Thật trùng hợp, tôi có một người bạn đồng nghiệp tốt nghiệp từ trường này, tôi còn cùng anh ấy học vài câu tiếng Nga. A, Nhược Na, câu rất vui khi được gặp anh, là nói như thế nào?" Cố Hề Hề nghiêng đầu nhìn Mộc Nhược Na.
Mộc Nhược Na nhịn không được trợn trắng mắt, tức giận trả lời: "Приятно познакомиться."
Chàng trai ngồi đối diện hiểu đây là Cố Hề Hề cố ý tìm đề tài chung cho anh và Mộc Nhược Na, nhịn không được nở nụ cười, cũng dùng tiếng Nga chào hỏi.
Cố Hề Hề càng xem càng vừa lòng, xem ra hai người có thể dùng tiếng Nga giao lưu, rất xứng đôi. Chàng trai xem mắt ngày hôm nay có thể coi là một người đàn ông hào hoa phong nhã, nếu không phải vậy thì sao có thể khiến ba mẹ Mộc để ý tới chứ?
"Tôi tự giới thiệu trước một chút, tôi là con lai Trung, Nhật, Nga cho nên tôi thông thạo bốn ngôn ngữ, tiếng Trung, tiếng Nhật, tiếng Nga và tiếng Anh. Tên tiếng Trung của tôi là Chu Tĩnh, năm nay hai mươi sáu tuổi, tôi lần này về nước là muốn phát triển lâu dài ở Trung Quốc. Ba tôi là cổ đông của một công ty xuất khẩu cho nên tương lai tôi cũng định hướng mình ở lĩnh vực này. Nghe nói Mộc ŧıểυ thư đối với ngành xuất khẩu rất tinh thông, hy vọng tương lai chúng ta có thể ở lĩnh vực này giao lưu thêm một chút!" Chàng trai điềm đạm nói: "Tôi có nhiều thời gian sinh sống ở Nga nên rất quen thuộc và yêu thích xứ sở đó, nếu có cơ hội, rất mong được mời hai người tới Nga làm khách, tôi nhất định sẽ đem những điều tinh túy nhất của nước Nga để tiếp đón hai vị ŧıểυ thư."
Cố Hề Hề càng nhìn càng vừa lòng, ai da, chàng trai này đúng là ăn nói không tệ nha!
Mộc Nhược Na vốn dĩ lúc đầu là bị ép đi xem mắt nên có hơi khó chịu, nhưng khi nghe qua lời giới thiệu của đối phương thì cô bỗng nhiên cảm thấy kết bạn với người đàn ông như thế này cũng không có gì không tốt.
Cố Hề Hề ở bên cạnh trầm mặc gật đầu, chợt nhớ đến những gì Mộc Nhược Na đã nói.
Lúc nãy ở trên đường trước khi về Mộc gia, Mộc Nhược Na đã kể cho Cố Hề Hề nghe chuyện Thượng phu nhân tìm gặp cô, hơn nữa còn thẳng thắn yêu cầu cô rời khỏi Thượng Kha. Thân là bạn bè, Cố Hề Hề tự nhiên lo lắng và bất bình thay cho cô.
Mộc Nhược Na không xuất thân hào môn thì sao chứ? Chẳng lẽ phải gả vào nhà hào môn mới là tốt nhất sao?
Anh chàng Chu Tĩnh này cũng coi như là gia cảnh giàu có, nhưng hoàn toàn không phải là dòng dõi hào môn quyền quý như Doãn Tư Thần hay Thượng Kha, cùng lắm chỉ được tính là nhà giàu nho nhỏ mới nổi, nói trắng ra cho dù có được toàn bộ gia sản của Chu Tĩnh thì cũng chẳng khiến Mộc Nhược Na giàu có thêm bao nhiêu.
Nhưng tiền nhiều hay ít không phải là mấu chốt, mà ở đây chính là khí độ và nhân phẩm, Cố Hề Hề cảm thấy Chu Tĩnh này không có gì không tốt!
Mộc Nhược Na thấy đối phương chân thành nên cũng không muốn giấu diếm, chỉ có thể nghiêm túc trả lời: "Tôi tên Mộc Nhược Na, điều này chắc anh đã biết. Tôi năm nay hai mươi lăm tuổi, là phó tổng giám đốc của công ty Ody. Đúng như anh nói, về lĩnh vực xuất khẩu tôi quả thật rất quen thuộc. Tuy hôm nay là lần đầu gặp mặt, nhưng tôi cảm thấy anh quả thật không tệ, thân là một người trẻ tuổi, thiếu gia phú nhị đại, nhưng lại không dựa vào gia thế mà tự nỗ lực dốc sức tạo ra sự nghiệp, người như anh bây giờ không nhiều!"
Nghe Mộc Nhược Na tán thưởng, Chu Tĩnh nhếch môi nở nụ cười.
Xem kìa! Hai người hiện tại trò chuyện với nhau rất hợp ý!
Cố Hề Hề hí hửng đem tin tức tốt lành này muốn báo cho mẹ Mộc, nét mặt cô vui vẻ hí hoáy bấm liên tục trên di động, nhưng không đợi cô ấn nút gửi tin nhắn đi thì liền nghe thấy người xung quanh đang hít hà một trận.
Cố Hề Hề mờ mịt ngẩng đầu, tất cả thực khách trong nhà hàng đều nhìn về phía cửa chính.
Vị trí cửa?
Cố Hề Hề nhịn không được mà hướng theo tầm mắt của bọn họ, chỉ cần liếc mắt một cái trong đám người, cô thiếu chút nữa đánh rơi cả điện thoại trong tay.
Họ như thế nào sẽ đến nơi này? Nơi này không phải nội thành của thành phố N!
Đây chỉ là huyện trực thuộc cùng chung một tỉnh với thành phố N mà thôi! Từ đây cách nội thành đến vài trăm dặm!
Mộc Nhược Na theo ánh mắt kinh hãi của Cố Hề Hề mà nhìn qua, tức khắc hoảng sợ!
Chỉ thấy ở ngay vị trí cửa chính là ba người đàn ông với ba phong cách khác nhau, mỗi người đều có dung mạo tuấn tú phi phàm đến nghịch thiên, họ chỉ cần đứng như vậy thôi đã đủ càn quét toàn bộ tầm mắt của mọi người ở đây.
Đặc biệt là người đàn ông đang đứng giữa kia.. Anh ta đây là kéo theo cừu hận tới sao?
Chỉ cần chỗ nào có anh ta, quả nhiên là trung tâm của gió lốc? Chỉ cần nơi nào có anh ta xuất hiện, mọi người hoàn toàn không có tâm trạng ăn uống, mà chỉ nghĩ đến ăn luôn anh ta có được không?
Mộc Nhược Na liếc mắt nhìn Cố Hề Hề: "Chồng cậu sao lại biết chỗ này chứ?"
Cố Hề Hề ngây dại nhìn Mộc Nhược Na, im lặng không lên tiếng..