Nhìn theo hướng ngón tay của Cố Hề Hề, Vân lão gia tức khắc cười: "Đây chính là tàng thư các chân chính của Vân gia, cả một không gia đồ sộ như thế này thì sức người không thể nào đảm bảo được việc quét dọn cũng như giữ gìn các điển tịch, nên phải bố trí người máy làm thay công việc này. Hơn nữa để tránh cho các điển tịch bị oxy hóa thì môi trường bên kia toàn bộ là môi trường chân không, nếu muốn xem loại thư tịch nào thì sẽ có người máy giúp con lấy xuống từ kệ sách."
Vân lão gia tiến đến bàn, thực hiện một vài ȶᏂασ tác trên chiếc máy tính bảng Ipad, hình ảnh trong nháy mắt được phóng lớn lên. Cố Hề Hề lúc này không nén được tò mò, càng nhìn chăm chú, phát hiện toàn bộ tàng thư các này quả thật lớn đến không tưởng tượng được.
Kệ sách được phân chia theo niên đại và chủng loại, mỗi một gian sách đều có người máy được đánh số thứ tự sẵn, thường xuyên tư sửa và dọn dẹp, mà gian sách ở đây thì rộng lớn bằng nhiều căn phòng cộng lại.
Cố Hề Hề cảm thấy tất cả đều vô cùng mới lạ, trước giờ cô chưa từng nhìn thấy một thư viện nào lớn đến vậy, các người máy trong không trung cứ bay tới bay lui, cảm giác cứ như thấy người máy ngoài hành tinh đang hoạt động.
Trên một hòn đảo nhỏ như vậy lại có thể tạo ra một không gian chân không thế này, đúng là đã đầu tư không ít công sức, khó trách tài phú của Vân gia tích góp gần năm trăm năm qua nhưng lại chẳng hề sung túc tiền bạc, hóa ra đều đã đổ vào viện nghiên cứu này.
Cập nhật sớm nhất tại Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Vì bảo hộ cho di sản của nhân loại mà Vân gia đến cả mạng sống cũng không màng.
Cố Hề Hề ngẩng đầu nhìn Vân lão gia: "Ba, vậy ở đây thì con muốn tìm loại thư tịch gì cũng có?"
"Đương nhiên!" Vân lão gia cầm lấy chiếc Ipad trên bàn đưa cho Cố Hề Hề: "Con xem trên này, muốn lấy thư tịch gì thì cứ ấn nút là được. Con có thể xem nhưng phải cẩn thận một chút, các thư tịch được cất giữ ở đây đa phần đều là bản duy nhất hoặc nằm trong những loại sách quý hiếm còn tồn tại trên thế giới. Nếu có tổn hại gì thì thật sự sẽ không thể tìm lại được bản thay thế, cho dù phục chế lại thì giá trị cũng có khác biệt rất lớn."
Trí óc linh hoạt của Cố Hề Hề loé lên một tia sáng: "Phục chế? Ba, vậy tàng thư của Vân gia ở quốc nội có phải chỉ là các bản phục chế?"
Vân lão gia cười: "Con thật thông minh! Tàng thư đó có cả những bản gốc và bản phục chế, nhưng hầu hết đều là các tác phẩm hiện đại và cận đại, hoặc là các thư tịch từ thời Mãn Thanh cho đến nay. Còn những tác phẩm cổ hơn thì tất cả đều được cất giữ tại đây!"
Cố Hề Hề lập tức hiểu rõ, khó trách.. thảo nào Vân lão gọi đây là tàng thư chân chính của Vân gia!
Cô cầm lấy Ipad, lướt một chút thì thấy tựa sách 'Vĩnh Lạc đại điển' của nội các đại học sĩ Giải Tấn thời nhà Minh, vừa nhấn vào quyển sách đó thì chưa đến mười phút sau đã có người mang đến một quyển thư tịch được bọc trong tơ lụa cao cấp: "Đây là sách cô muốn."
Cố Hề Hề tò mò duỗi tay nhận lấy, thuận tiện đeo cả găng tay tơ tằm, cẩn thận mở bao tơ lụa ra, một quyển sách được viết tay bốn chữ 'Vĩnh Lạc đại điển' xuất hiện trước mắt.
Mở trang giấy ra, từng nét mực như còn óng ánh thời thời khắc khắc nhắc nhở Cố Hề Hề rằng quyển sách này có giá trị và tuổi đời cực kỳ thâm sâu. Cẩn thận lật từng trang sách, bút pháp từng trang giấy khiến Cố Hề Hề nhìn đến kinh ngạc.
"Đây thật sự là bút tích của Giải Tấn?" Cố Hề Hề nhịn không được liền hỏi: "Quả nhiên không hổ danh là một trong tam đại tài tử hàng đầu thời nhà Minh, thư pháp sắc bén, câu từ gãy gọn, tài hoa hơn người."
Vân lão gia cười gật đầu: "Đúng vậy, đây là bản tịch do Giải Tấn tự tay viết. Bản năm đó ông ấy dâng lên cho hoàng đế là do học trò viết, đây mới là bản đầu tiên của 'Vĩnh Lạc đại điển'."
Cố Hề Hề cẩn thận khép quyển sách, lần nữa dùng bao tơ lụa gói lại như cũ rồi đưa cho người mang đi.
Tháo găng tay ra xong Cố Hề Hề lúc này mới cảm thấy thả lỏng, tham quan tàng thư xong thì cô nghỉ ngơi một lát rồi đi tới viện nghiên cứu dược vật học.
Vẫn dựa theo quy tắc thông thường rà quét kiểm tra toàn thân xong Cố Hề Hề mới có thể đi vào bên trong. Vừa bước qua cửa lớn của viện nghiên cứu, cô đã thấy các nhóm nghiên cứu sinh đang chăm chú nghiên cứu, vội vàng đi lại, thậm chí có vài người vừa đi vừa nói lẩm bẩm gì đó mà cô nghe hoàn toàn không hiểu.
Xem ra đây đều là một nhóm người cuồng khoa học!
Ba người Vân gia vừa đến, tức thì có người tới chào hỏi: "Lão gia, phu nhân, nhị ŧıểυ thư, các thiết bị đều đã chuẩn bị đầy đủ, mời qua bên này."
Vân phu nhân nói với Cố Hề Hề: "Trước tiên cứ làm kiểm tra sức khoẻ cho con một lần thì mẹ mới yên tâm được."
Cố Hề Hề gật đầu, cô đã làm đủ loại kiểm tra rồi, thêm một màn kiểm tra nữa cũng không có vấn đề gì. Cô đi theo nghiên cứu viên vào một căn phòng lớn, giữa phòng có một chiếc giường trắng.
Kiểu kiểm tra này.. hình như cô chưa từng nghe qua?
Cố Hề bị xoay trong một vòng thì các chỉ số trên thân thể bắt đầu hiện lên trên màn hình, một cây châm nhẹ nhàng lấy ít máu trên đầu ngón tay của cô rồi được truyền tới thiết bị để phân tích. Vài phút sau, số liệu toàn bộ thân thể Cố Hề Hề đều đã có đầy đủ, bao gồm chiều cao, cân nặng, số đo các vòng, nhịp tim, huyết áp, nhóm máu, thậm chí các thành phần trong máu với chỉ số thay đổi từng giây bao nhiêu đều hiện ra.
Nhóm nghiên cứu nhìn số liệu trên màn hình, lại lần nữa nhìn thoáng qua Cố Hề Hề đang nằm trong lồng pha lê trong suốt, nhịn không được thốt lên: "Trời ạ, số liệu này quả thật hoàn hảo đến kinh ngạc!". Đam Mỹ Hay
Vân phu nhân nghe thấy vậy liền hỏi ngay: "Hoàn hảo như thế nào?"
Nghiên cứu viên đưa cho Vân phu nhân một chiếc Ipad hiện đầy đủ số liệu nói: "Thân thể và tinh thần của ŧıểυ thư vô cùng kiên cường và dẻo dai, đây là do bộ gen bẩm sinh mang đến ưu thế này, mà loại gen trội này sẽ còn được di truyền đến đời sau. Bởi vậy ŧıểυ thiếu gia sau này lớn lên có thể nói là hoàn mỹ, nhất định là một thiên tài!"
Nghiên cứu viên chỉ vào một đường cong trên màn hình cho Vân phu nhân xem rồi nói: "Đây là biểu đồ hiển thị trạng thái tinh thần của thai phụ, cái này là biểu đồ tinh thần của thai nhi."
Vân phu nhân nhìn rồi liếc một cái: "Cậu giải thích rõ hơn một chút đi."
Nghiên cứu viên tiếp tục nói: "Một người thông minh hay không, bẩm sinh sẽ được quyết định bởi nhiều yếu tố, bởi vì đại não của con người trong quá trình trưởng thành sẽ có nhiều đoạn thời gian biến đổi. Khi thai nhi còn phát triển trong bụng mẹ, nếu tế bào trong đại não có số lượng càng nhiều thì đứa trẻ sau này sẽ càng thông minh. Từ lúc thai nhi được sáu tháng cho đến trước khi sinh ra, chính là giai đoạn phân tách tế bào cuối cùng, nếu trong giai đoạn này tế bào của đại não phân tách không đủ thì sau này khó có khả năng phát triển, chỉ có thể trì trệ mà không hơn được. Mà dựa theo số tế bào phân bổ thì đứa bé này hiện tại mức độ phát triển của đại não đã tương đương với một đứa trẻ sáu tháng tuổi, nhưng đây vẫn chỉ là một thai nhi đang ở trong bụng mẹ được sáu tháng, nói cách khác, tương lai chỉ số thông minh của ŧıểυ thiếu gia có khả năng là khoảng 180, thậm chí có thể còn cao hơn!"
Nghe kết quả này, Vân phu nhân nhịn không được lại hỏi: "Vậy chỉ số thông minh của cậu là bao nhiêu?"
Nghiên cứu viên thẹn thùng trả lời: "Chỉ số IQ của tôi không cao lắm, chỉ có 160."
Vân lão gia đứng bên cạnh bổ sung một câu: "Cậu ta là tiến sĩ, có hai bằng về dược vật học và dược tề học."
Vân phu nhân im lặng không nói nên lời.
Cố Hề Hề đang nằm cũng nghe được đoạn đối thoại này, cô duỗi tay vuốt ve bụng của mình, không ngờ bé yêu của cô lại thông minh đến vậy, đáy lòng cô dường như có chút kiêu ngạo hãnh diện.
Nhưng lại nhớ đến việc khi cô vừa sinh con xong thì phải đoạn tuyệt với Doãn gia.. thì lòng cô như vừa có ai vừa kéo vừa cắt, đau khó tả nổi.
Sau khi làm xong kiểm tra, Cố Hề Hề rốt cuộc đã mở miệng dò hỏi về mục đích cô tới đây.
Viện trưởng viện nghiên cứu nghe yêu cầu của Cố Hề Hề thì khẽ cau mày: "Hai mươi ba năm trước, đại bộ phận về dược tề đều đã bị tổn hại biến mất, nhưng dù không bị tổn hại thì tài liệu về dược tề cũng lưu lại không nhiều, ŧıểυ thư chắc là mình muốn tìm tài liệu về vấn đề này sao?"
Cố Hề Hề rất kiên định trả lời: "Đúng vậy, rất cần thiết!"
Viện trưởng gật đầu nói: "Nếu nhị ŧıểυ thư đã muốn tìm, vậy tôi nhất định sẽ tận lực. Nhưng việc này đòi hỏi một ít thời gian, mong ŧıểυ thư về phòng nghỉ ngơi trước đã."
Cố Hề Hề lần nữa được người hầu đưa đến phòng nghỉ, nhìn mọi người bên ngoài bận rộn đi qua đi lại.
"Để duy trì một viện nghiên cứu như thế này hẳn là cần không ít tiền?" Cố Hề Hề nhịn không được bèn hỏi.
"Đúng vậy." Vân lão gia hơi mỉm cười nói: "Vân gia đã đem toàn bộ đồ cổ trong nhà từ thời tổ tiên bán đi, con nói xem là cần bao nhiêu tiền chứ?"
Cố Hề Hề kinh ngạc nhìn Vân lão gia, nghĩ lại thì đồ vật từ tổ tiên đời đầu của Vân gia truyền lại đâu chỉ có đồ cổ? Cô đột nhiên nhớ tới lời Vân lão phu nhân, bà nói Vân gia sợ là sẽ lụi tàn..
Không biết vì sao, sau lưng Cố Hề Hề như ứa lạnh, lông tơ dựng thẳng.
Vân gia lụi tàn, vậy còn nơi này..
"Ba, nếu Vân gia phá sản, vậy nơi này.." Cố Hề Hề hỏi: "Có phải sẽ bị ảnh hưởng không?"
Vân lão gia lắc đầu nói: "Đây là đường lui cuối cùng của Vân gia. Ở thời điểm kiến quốc, toàn bộ tài sản của Vân gia đều đã chuyển đến đây. Nếu sản nghiệp bên ngoài của Vân gia bị sụp đổ, tuy ảnh hưởng không nhỏ nhưng không đến mức khiến chúng ta suy sụp ngay, phần tài phú của nơi này vẫn có thể chống đỡ thêm được hai mươi năm, sau đó thì.."
Cố Hề Hề lập tức hiểu ý tứ của Vân lão gia, hai mươi năm sau.. sợ là nơi đây sẽ không giữ nổi nữa!
Đúng vậy, một viện nghiên cứu như thế này thì phải tiêu tốn kinh phí biết bao nhiêu, chỉ đơn thuần là miệng ăn thôi cũng có thể ăn đến lở núi, vậy nếu phá sản thì có thể chống đỡ được bao lâu?
Viện nghiên cứu này mỗi ngày đều tiến hành vô số thí nghiệm, muốn tìm một phần dược tề của hai mươi ba năm về trước thật là một công việc phức tạp. Ban đầu Cố Hề Hề còn kiên nhẫn chờ đợi, nhưng qua một lúc sau thì cô đã đứng ngồi không yên.
Vân phu nhân thấy vậy liền nói: "Hay chúng ta lên trên đi dạo một chút, nơi này quả thật không thích hợp để ngồi chờ đợi."
Cố Hề Hề gật đầu, đi theo Vân lão gia và Vân phu nhân rời khỏi viện nghiên cứu, tới phòng nghỉ trên mặt đất để tản bộ trong thời gian chờ đợi tin từ viện trưởng. Cô cho rằng cùng lắm chờ nửa ngày nhưng lần chờ đợi này chính là qua hai ngày hai đêm.
Lúc Cố Hề Hề đã không còn nhẫn nại mà muốn nổi giận, thì viện trưởng rốt cuộc đã mang theo một loại dược tề tới: "Nhị ŧıểυ thư, đây chính là phương thuốc cô muốn. Phương thuốc này sau khi nghiên cứu chế tạo ra thì đã bị phong ấn. Bởi vì thành phần dược tề quá mức nguy hiểm, đối với thân thể người dùng có mức tổn hại cực kỳ lớn." Viện trưởng tuổi khoảng tầm năm mươi, hai mươi ba năm trước thì ông chỉ vừa tới nơi này bắt đầu làm nghiên cứu cho nên ấn tượng vẫn còn mơ hồ.
Cố Hề Hề vội vàng hỏi: "Vậy dược tề này bây giờ chỉ còn có một ít thôi sao? Lúc nghiên cứu chế tạo loại dược tề này có phải đã chế ra được giải dược? Tôi hiện tại rất cần loại giải dược cho dược tề này! Bây giờ có thể phối dược được ngay không?"