Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
“Ai?” Thanh âm Doãn Tư Thần bình tĩnh không gợn sóng, nghe không ra bất kì ưu tư: “Không phải đã phân phó, bữa ăn trưa hôm nay bất kì ai cũng không được phép quấy rầy sao?”
Có thể lên tầng ba ăn cơm, đều là nhân viên cao cấp của tập đoàn Doãn thị, cho nên anh tạm thời không nghĩ ra ai tìm anh gấp như thế.
“Doãn tổng, trong hội nghị sáng nay tôi quên báo cáo cho ngài một chuyện quan trọng, hiện tại ngài có thuận tiện nghe không?” Bên ngoài lập tức vang lên thanh âm ngọt lịm khiến người khác nổi da gà toàn thân.
Cố Hề Hề ngẩn ra, ngay sau đó khẽ nở nụ cười.
Thì ra là nữ giám đốc bộ phận tiêu thụ ngăn cản cô.
Xem ra cô ta thật sự không kiềm chế được, thấy mình “câu dẫn” tổng giám đốc thành công, không nhịn nổi nữa.
Trong mắt Mộc Nhược Na lập tức thoáng qua một tia cười như không cười, vẫn nhìn Cố Hề Hề.
Người phụ nữ này có ý tứ, có phụ nữ khác câu dẫn đàn ông của cô, cô không những không mất hứng, còn có thể cười hài lòng như vậy?
Quả nhiên là khác những người khác, khó trách Doãn Tư Thần nhìn với cặp mắt khác xưa.
Doãn Tư Thần nghe thanh âm bên ngoài, tròng mắt nhất thời trầm xuống.
ŧıểυ A biết tổng giám đốc đã tức giận, trực tiếp mở cửa phòng đi ra ngoài đuổi người phụ nữ kia.
Thấy ánh mắt cười như không cười của Mộc Nhược Na, Cố Hề Hề cảm thấy da đầu tê dại.
Người này có ý gì đây? Cô ta ăn mặc diêm dúa lòe loẹt như vậy không phải để câu dẫn Doãn Tư Thần sao? Tại sao ánh mắt luôn bay tới bay lui trên người cô.
“Hình như thư kí Cố có chút khẩn trương? Trở thành thư kí bên người Doãn tổng khi nào? Nghe nói thư kí Doãn tổng đều là người tài hoa hơn người, thư kí Cố hẳn cũng có tài riêng của mình chứ?” Mộc Nhược Na cầm ly rượu giơ về Cố Hề Hề: “Tôi kính tổ trưởng một ly.”
Thân thể Cố Hề Hề đột nhiên cứng đờ.
Cô đang mang thai, không thể uống rượu.
Nhưng bữa cơm hôm nay…
Cố Hề Hề quay đầu nhìn Doãn Tư Thần, hi vọng Doãn Tư Thần có thể làm chủ cho mình. Nhưng Doãn Tư Thần không có ý ngăn cản thay Cố Hề Hề, rũ mắt không biết đang suy nghĩ gì.
Ánh mắt Cố Hề Hề run rẩy, Doãn Tư Thần anh có ý gì? Rũ mí mắt làm gì? Tôi làm sai chỗ nào?
Tâm tư tổng giám đốc quả thật rất khó đoán, không giải thích được.
Cố Hề Hề cắn răng cầm ly rượu trước mặt, vừa đưa đến bên mép, Doãn Tư Thần đột nhiên lên tiếng: “Cô ấy chỉ là một tổ trưởng nhỏ, đáng giá Mộc phó tổng mời rượu như vậy? Muốn uống rượu, không phải tôi vẫn đang tiếp sao?”
Mắt Mộc Nhược Na nhất thời sáng lên.
Quả nhiên, Doãn Tư Thần không quan tâm người phụ nữ này.
Doãn Tư Thần làm dáng vẻ như không hề quan tâm Cố Hề Hề nói: “Buổi chiều còn có một buổi họp quan trọng cần em đi chủ trì, uống rượu đi họp, xem em ra gì? ŧıểυ A.”
Năm giây sau, ŧıểυ A đẩy cửa đi vào: “Tổng giám đốc.”
“Cho thư kí Cố nước trái cây.” Doãn Tư Thần ra lệnh.
Rất nhanh, ly rượu trước mặt Cố Hề Hề được đổi thành nước trái cây.
Cố Hề Hề sửng sốt hồi lâu, buổi chiều cô không cần chủ trì buổi họp mà?
Rất nhanh cô liền phản ứng lại, đây là Doãn Tư Thần tìm bậc thang cho cô, lập tức phối hợp trả lời: “Dạ, tổng giám đốc.”
Mộc Nhược Na kiểm tra xong bỏ ly rượu xuống, tiếp tục đề tài của cô ta: “Nếu Doãn tổng thương hoa tiếc ngọc như thế, vậy thì mở một một mặt khác đi? Năm số đúng là quá nhiều, hai số, chúng ta cùng nhau kiếm tiền.”
Khóe mắt Doãn Tư Thần liếc Cố Hề Hề, thấy cô dáng vẻ câu nệ, đẩy dĩa trước mặt mình tới trước.
ŧıểυ A lập tức đẩy cái dĩa Doãn Tư Thần tới trước mặt Cố Hề Hề.
“Tôi đã nghiên cứu các thành tích của công ty Ody, năm số là hợp lí nhất? Cô cảm thấy Odythật sự có thể nuốt xuống? Đến lúc đó tiêu hóa không tốt, mà còn tổn hại thanh danh của Mộc phó tổng.” Doãn Tư Thần không đếm xỉa nói, anh nói với Mộc Nhược Na, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Cố Hề Hề.
Tình huống này, Cố Hề Hề thật sự không chen miệng được một câu, chỉ có thể ngồi đàng hoàng ở đó không ngừng ăn.
Thấy khẩu vị Cố Hề Hề không tệ, tâm tình Doãn Tư Thần cũng khá hơn.
Nếu mỗi ngày cô đều phải ăn cơm trong hoàn cảnh như vậy, cô thật lo mình sẽ tiêu hóa không tốt.
Cố Hề Hề cảm thấy mình thật sự chống đỡ đến gần chết.
Dưới ánh mắt soi mói của Doãn Tư Thần, giống như đỡ một ngọn núi lớn, cô không ngừng ăn, tựa như làm bất cứ chuyện gì cũng sai.
Vì vậy, không ngừng ăn, không cần làm gì khác.
Cố Hề Hề định chậm rãi đi bộ về phòng làm việc để tiêu hóa thức ăn.
Cô vừa đi tới cầu thang tầng hai, bị ngăn cản lần nữa.
Ngăn cô là nữ giám đốc bộ phận tiêu thụ chưa từ bỏ ý định.
“Cố Hề Hề, cô chỉ dựa vào mánh khóe mị hoặc để câu dẫn tổng giám đốc? Nói, có phải cô vừa nói gì với tổng giám đốc không?” Nữ giám đốc cắn răng nghiến lợi.
Cô ta lấy vô số dũng khí mới chủ động gõ cửa, không nghĩ tới cô ta còn chưa gặp Doãn Tư Thần đã bị đuổi ra.
Đời này, cô ta chưa từng mất mặt như vậy.
Cô ta không phục, dựa vào cái gì mà Cố Hề Hề có thể ăn cơm cùng tổng giám đốc ở đó, cô ta lại không được?
Cô ta tự nhận bất kể dung mạo, vóc người hay thể lực đều vượt xa Cố Hề Hề.