Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 272 - Tổ huấn của Mặc gia

Trước Sau

break
Mặc Tử Hân về đến nhà liền phát hiện bầu không khí trong nhà hình như hơi khác thường.

Mặc Tử Huyên vừa vào cửa lập tức quay sang nói: "Anh hai, anh cẩn thận một chút, tình hình dường như không ổn!"

Đôi mắt màu lam nghiêng nhìn Mặc Tử Huyên một chút, Mặc Tử Hân chỉ hơi gật đầu rồi hỏi: "Ông nội đã trở lại?"

"Ông nội quanh năm đều ở lại quân doanh, chắc là chưa trở về đâu?" Vừa dứt lời thì thân thể Mặc Tử Huyên bỗng nhiên cứng đờ, xoay người muốn rời đi: "A, em tự dưng nhớ ra mình còn có chút việc, em đi trước đây.."

"Khụ khụ!" Một tiếng ho từ trong nhà truyền ra: "Cả hai bước vào đây cho ta!"

Cập nhật sớm nhất tại Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.

Mặc Tử Huyên nhịn không được bèn vỗ trán một cái, thấp giọng lẩm bẩm: "Em biết ông nội trở lại thế nào cũng có không có chuyện tốt!"

Mặc Tử Hân chỉ lắc đầu cười cười, cùng Mặc Tử Huyên đi vào, quả nhiên ngồi chính giữa phòng khách không phải Mặc tư lệnh thì còn ai ở đây?

"Ông nội." Mặc Tử Hân và Mặc Tử Huyên ngoan ngoãn cúi đầu chào hỏi.

"Hừ, trong mắt hai đứa còn có ông nội ta đây sao?" Mặc tư lệnh năm nay tuổi đã xấp xỉ bảy mươi, theo lẽ thường đến tuổi này đã cáo lão về hưu nhưng hiện tại vẫn giữ vị trí quan trọng trong hệ thống quân chính, tự nhiên là có ý nghĩa đặc biệt.

"Ông nội, bọn con không biết người đã trở về!" Mặc Tử Huyên nhanh nhẩu chạy tới như một con cún, giúp Mặc tư lệnh đấm chân xoa bóp: "Ông nội về nhà như thế nào lại không báo cho bọn con trước một tiếng chứ?"

"Thông báo trước để hai đứa các ngươi sớm đào tẩu sao?" Mặc tư lệnh hừ lạnh một tiếng: "Không biết Mặc gia ta đã tạo nghiệt gì mà lại có con cháu như thế này! Các ngươi nhìn bộ dáng bây giờ của mình xem, nam không ra nam, nữ không ra nữ!"

Mặc Tử Huyên nhịn không được lẩm bẩm: "Con có chỗ nào không giống phụ nữ chứ! Chỉ là đào hôn một chút thôi mà.."

"Còn dám nói?" Mặc tư lệnh trừng mắt, Mặc Tử Huyên quả nhiên không dám hé răng nói nữa.

Ai có thể ngờ một Mặc Tử Huyên bề ngoài nhu nhược, giống như gió thổi sợ bay mất này mà lại dám cãi lời gia đình để đào hôn chứ?

Hiện tại ở đại trạch của Mặc gia chỉ có hai anh em Mặc Tử Hân và Mặc Tử Huyên, những người khác đều ở bên ngoài, cả Mặc tư lệnh cũng không ở nhà nên hai anh em nhà này liền đi chăn dê, tung bay khắp nơi tứ phía.

Mặc gia chủ thế là một gia tộc quân chính, hoặc là nhập ngũ, hoặc là làm chính trị, chỉ có hai đứa cháu này là dị loại, lựa chọn con đường thương nghiệp.

Mặc Tử Huyên hướng ánh mắt cầu cứu đến anh trai của mình, Mặc Tử Hân lúc này mới mở miệng: "Ông, sao ông đột nhiên trở lại vậy? Có phải có chỉ thị gì không ạ?"

Mặc tư lệnh hung hăng trừng mắt liếc nhìn cháu trai mình, nói: "Tử Hân, ngươi không thể tùy hứng giống con bé Tử Huyên này được! Ngươi là con cháu dòng chính của Mặc gia, hôn sự của ngươi kéo dài đã lâu rồi, các anh em họ của ngươi đều đã thành gia lập thất xong cả rồi, ngươi cũng nên khẩn trương đi!"

Mặc Tử Hân dường như đã đoán trước ông nội sẽ nói điều này với anh, lập tức trả lời: "Ông nội, nhà chúng ta không phải có hôn ước với Vân gia rồi sao, con cũng không vội."



"Sao có thể không vội? Trước kia ngươi và đứa con gái kia của Vân gia bên nhau, trong nhà không hề phải đối! Con bé đó ông nhìn cũng thích, nhưng nó là đứa ít phúc bạc mệnh, chẳng phải hai năm trước đã qua đời rồi sao? Ngươi như thế nào lại vẫn giữ cái hôn ước này?" Mặc tư lệnh nhăn mày nói: "Còn Tử Huyên, ngươi cho rằng lần này đào hôn thì chuyện sẽ như vậy mà qua đi sao?"

Mặc Tử Huyên ủy khuất nhìn Mặc tư lệnh: "Ông nội! Không phải con không muốn gả mà bây giờ chưa phải lúc thích hợp để lấy chồng! Chị Nặc Nặc vừa mới qua đời được hai năm, con làm sao có tâm tư kết hôn được chứ? Huống chi hiện tại công ty còn rất nhiều chuyện phải giải quyết, con muốn phân thân cũng không được! Ông nội, anh hai con còn chưa kết hôn thì chuyện hôn nhân của con chưa cần vội có được không?"

Nhìn Mặc Tử Huyên làm nũng nịu, dù sao cô cũng là cháu gái ruột mà ông rất yêu chiều nên Mặc tư lệnh vẫn không nỡ răn dạy.

Mặc tư lệnh bất đắc dĩ lắc đầu thở dài một tiếng: "Được rồi được rồi, đều ngồi xuống đi! Ta lần này trở về đúng là có chuyện muốn nói với các ngươi."

Mặc Tử Hân cùng Mặc Tử Huyên ngoan ngoãn ngồi xuống, người hầu đều lui hết ra bên ngoài, không được gọi thì không thể đi vào.

Mặc Tử Hân biết hôm nay ông nội trở về, khẳng định là có chuyện quan trọng muốn tuyên bố, cho nên không tránh khỏi có chút khẩn trương.

Nếu chuyện công việc thì sẽ có cách giải quyết, chỉ sợ.. là chuyện ước định với Vân gia..

Quả nhiên Mặc tư lệnh nhẹ nhàng ho khan một tiếng: "Ta lần này trở về chính là muốn hỏi các ngươi một câu, Vân gia thật sự còn một đứa con gái nữa đúng không?"

Sắc mặt của Mặc Tử Hân cùng Mặc Tử Huyên đồng thời cứng đờ!

"Xem ra tin này là thật." Mặc tư lệnh gật đầu nói: "Nếu Vân gia còn một đứa con gái nữa, vậy cũng nên thực hiện ước định giữa Vân gia và Mặc gia đi thôi."

Mặc Tử Hân tức khắc hoảng hốt: "Ông nội, không được!"

Mặc tư lệnh nhướng mày: "ŧıểυ tử thối ngươi đang nói cái gì?"

Đôi mắt màu lam của Mặc Tử Hân ngưng trọng, nhìn Mặc tư lệnh nói: "Ông nội, chuyện này có chút phức tạp. Hề Hề còn chưa chính thức trở về Vân gia. Hơn nữa.. hơn nữa cô ấy đã kết hôn.."

"Cái gì?" Khuôn mặt Mặc tư lệnh chợt biến sắc, bùng nổ khí phách của một người quân nhân: "Vân gia đây là có ý tứ gì? Năm đó bọn họ một mực muốn ước định cùng Mặc gia, bây giờ đổi ý cũng là bọn họ! Đây là coi thường Mặc gia chúng ta?"

Nhìn thấy Mặc tư lệnh tức giận, Mặc Tử Hân và Mặc Tử Huyên đồng thời quỳ xuống trước mặt Mặc tư lệnh: "Ông nội! Ông nghe bọn con giải thích đã, chuyện không phải là như thế!"

"Ta đây muốn xem Vân gia sẽ giải thích chuyện này như thế nào! Ta đây càng muốn nhìn xem người có bộ dáng gì mà có thể làm cho cháu trai và cháu gái của ta đều phải quỳ xuống cầu khẩn như thế này!" Lời nói của Mặc tư lệnh mang theo hơi thở sát phạt.

Chức vị tư lệnh của ông và người khác không giống nhau, không phải từ thăng chức mà đi lên, đây là quân công thật đánh trận thật, thời còn trẻ đã ở nước ngoài chấp hành vô số nhiệm vụ bí mật nhưng đều là những chiến dịch thấy máu, đao thật kiếm thật sau đó mới đạt được chức vị như hiện tại.

Cho nên, thời điểm ông tức giận thì sát khí liền tỏa ra: "Vân gia có phải đã quên mất nhà bọn họ còn thiếu chúng ta một đứa con gái hay không?" Đôi mắt Mặc tư lệnh đông lãnh, cho dù đã bảy mươi tuổi nhưng một thân già vẫn ngạnh lãnh, không chút nào có thể nhìn ra dấu hiệu tuổi già.

Mặc Tử Hân và Mặc Tử Huyên liếc nhìn nhau cảm thấy tình hình không ổn rồi.

"Năm đó Mặc gia vì bảo vệ cho Vân gia mà hy sinh không biết bao nhiêu người, đổi lại hồi báo của họ là một phần hôn ước giữa hai gia tộc. Bây giờ thì sao? Vân gia còn muốn làm bộ làm tịch chối bỏ?" Mặc tư lệnh hừ lạnh một tiếng: "Ta vốn dĩ không hoàn toàn ưng ý vị đại ŧıểυ thư ốm yếu kia, nhưng không phải do ngươi một mực yêu thích sao? Ta đây đã không nói gì! Bây giờ thì tốt rồi, một đứa con gái thì đã mất, một đứa khác thì không thực hiện ước định giữa hai nhà mà đã gả chồng? Đây là đa͙σ lý gì?"

Mặc Tử Huyên lập tức đứng lên, đẩy Mặc Tử Hân ra ngoài xong lần nữa quỳ xuống trước mặt Mặc Tư lệnh: "Ông nội, chúng con sai rồi. Mong người nghe con giải thích, xong người mới quyết định giận dữ như thế nào có được hay không?"



Mặc tư lệnh đối với cô cháu gái này rất sủng ái, nhìn thấy Mặc Tử Huyên đã quỳ xuống hai lần thì lúc này sắc mặt của ông mới hòa hoãn đi một chút: "Được rồi, đứng lên nói."

Nghe vậy Mặc Tử Huyên mới đứng lên, đem khoảng thời gian mình tiếp xúc với Cố Hề Hề toàn bộ kể lại không thiếu một chuyện.

Ánh mắt Mặc tư lệnh nhíu lại: "Con nói Cố Hề Hề này không muốn trở về Vân gia sao? Nó bị người ta tính kế mới phải gả cho Doãn gia? Doãn gia? Có phải là Doãn gia mà gần đây hợp tác cạnh tranh với Mặc gia chúng ta? Nghe nói Doãn gia này có một người thừa kế không tồi?"

"Vâng đúng rồi ông nội." Giọng nói Mặc Tử Huyên lo sợ bất an: "Ông nội, chuyện này quả thật vô cùng phức tạp, không phải Vân gia không muốn thực hiện lời hứa của họ mà là không có biện pháp thực hiện lời hứa! Hiện tại ở Vân gia nɠɵạı trừ Vân lão phu nhân thì không ai biết Cố Hề Hề chính là đứa bé song sinh năm đó, đến cả ba mẹ ruột của cô ấy là Vân lão gia và Vân phu nhân cũng không hay biết gì. Anh hai thì.. con không biết anh ấy có biết chuyện này không nhưng con chỉ vô tình mới nghe được chuyện này. Cố Hề Hề hiện tại không trở về Vân gia, hiển nhiên không có biện pháp thực hiện hứa hẹn với Mặc gia phải không?"

Mặc tư lệnh lúc này mới hòa hoãn thở đều một chút, vẫy tay với Mặc Tử Huyên, để Mặc Tử Huyên ngồi bên cạnh mình, thở dài một tiếng: "Không phải ông nội không nói lý, mà là Mặc gia có tổ huấn, tới thế hệ này của các ngươi, nhất định phải lấy con gái Vân gia làm vợ. Đây là năm đó người Mặc gia vì bảo hộ Vân gia mà hai nhà đã đề ra ước định này. Hơn nữa.."

Mặc tư lệnh nói tới đây thế nhưng lại thở dài tiếp một tiếng: "Dựa theo lẽ thường, ta là quân nhân, không nên mê tín những việc này. Nhưng tổ tiên Mặc gia trước đây đã để lại tổ huấn, nếu tới thế hệ này của các ngươi không thể cưới con gái Vân gia thì Mặc gia e là sẽ tuyệt hậu!"

"Sao có thể?" Gương mặt Mặc Tử Huyên tức thì biến sắc: "Ông nội, tuy dòng chính chỉ có con và anh hai, nhưng những chi thứ còn nhiều như vậy, sao có thể tuyệt hậu chứ?"

"Tổ huấn chính là nói mạch dòng chính chúng ta!" Mặc tư lệnh than nhẹ một tiếng: "Con là con gái, sớm muộn gì cũng phải gả đi. Sau khi con đi rồi thì trong nhà chỉ còn lại anh hai của con, nếu thằng bé không thể cưới con gái Vân gia, chỉ sợ dòng chính mạch này của chúng ta là tận tại đây, không có hậu nhân!"

"Ông nội.." Mặc Tử Huyên bất an nhìn Mặc Tư lệnh.

Tổ huấn này, Mặc Tử Huyên đã biết từ lâu, đây là nguyên nhân khiến cô luôn liều mạng muốn tác hợp anh trai của mình và Vân Nặc ở bên nhau. Nhưng giờ Vân Nặc đã qua đời, Cố Hề Hề lại gả cho Doãn Tư Thần..

Vốn đang nghĩ cho dù Cố Hề Hề không phải người của Vân gia, nhưng Vân gia nhận cô làm con gái nuôi, sau đó tác hợp Cố Hề Hề và anh trai cô ở bên nhau thì xem như không vi phạm tổ huấn.

Kết quả thì sao?

Cố Hề Hề lại là huyết mạch thật sự của Vân gia, tuy nhiên đã nảy sinh tình cảm với Doãn Tư Thần, hai người họ còn có con với nhau nữa!

Đặc biệt thời gian vừa rồi du lịch cùng nhau, chính bản thân cô và Cố Hề Hề đã chân chính trở thành bằng hữu. Thân là bạn bè, sao có thể dễ dàng chia rẽ tình cảm hai người bọn họ được đây?

Còn anh trai của cô và tổ huấn của gia tộc thì nên làm thế nào?

Mặc Tử Hân tuy bị Mặc Tử Huyên đẩy ra ngoài nhưng anh vẫn đứng ngoài cửa phòng, cuộc đối thoại bên trong, anh nghe rất rõ ràng.

Tổ Huấn Mặc gia, anh so với ai khác còn nhớ rõ hơn. Dù không có lời tổ huấn này, thì chính tâm của anh cũng đã cho đi, không thể thu hồi..

Nếu đời này đã chú định không thể kết duyên với Vân Nặc hoặc Cố Hề Hề có kết quả có lẽ dòng chính của Mặc gia thật sự sẽ bị tuyệt tự ở thế hệ của anh.. Bởi vì, bản thân anh thật sự không có biện pháp tiếp nhận những người phụ nữ khác.

Có lẽ đây là ma chú!

Là loại ma chú đã bao phủ lên đỉnh đầu của Vân gia và Mặc gia!
break
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc