"Cố gia đối xử với mẹ không đánh thì chửi, ba nhìn thấy nhưng thái độ thế nào? Chính là làm như mắt không thấy, tai không nghe, xong việc lại bắt mẹ tôi quỳ xuống xin lỗi. Sau đó còn lừa dối tôi và mẹ, ở bên ngoài có người đàn bà khác, buộc mẹ tôi phải ly hôn, cướp đi sính lễ của tôi.. từng chuyện từng chuyện một! Ba, ba không cảm thấy làm như vậy thật sự vô cùng quá đáng hay sao? Số tiền hai vạn này tuy rằng nói là bùa đòi mạng ba, nhưng không phải đây chính là ông trời có mắt hay sao?"
Cố Hề Hề nói tới đây, thanh âm dần dần trở nên bén nhọn. Áp lực cô đã phải chịu đựng hai mươi ba năm và sự phẫn nộ tột cùng, rốt cuộc tại khoảnh khắc này kịch liệt bùng nổ.
"Mẹ nhiều lần nói với tôi, muốn tôi chịu đựng, muốn tôi phải ẩn nhẫn. Tôi không thể không nhẫn nhịn. Dù ban ngày bận rộn học tập nhưng buổi tối vẫn phải chăm chỉ làm thêm kiếm tiền. Bởi vì nếu tôi không đưa tiền về nhà thì mẹ sẽ không có những ngày tháng yên ổn mà sống. Thân là người làm ba, ba đã đối xử với tôi như thế nào? Ba biết rõ tôi muốn đọc sách, muốn vào đại học, tôi rất cần tiền. Nhưng một đồng ba cũng không cho tôi, mà lại để dành nuôi người đàn bà bên ngoài!"
"Ba ơi là ba, ba nói xem tôi đối với ba, đối với người của Cố gia, còn có điều gì chưa phải?" Cố Hề Hề hít sâu một hơi: "Một khắc khi ba sắp chết có thấy rõ hung thủ là người nào không? Bị người mà mình tín nhiệm nhất làm thương tổn có phải rất đau lòng? Đây chỉ là một góc nhỏ thôi, so với nỗi đau khổ mà tôi và mẹ chịu đựng bao nhiêu năm qua thì chỉ là hạt cát trong sa mạc thôi! Nhưng đối với người đã chết, tôi cũng không muốn truy cứu ân oán trước đây. Tôi đưa ba đi đoạn đường cuối cùng này, từ đây về sau, tôi sẽ không xuất hiện trước mộ phần của Cố gia nữa. Kể từ thời điểm tôi mang mẹ rời khỏi Cố gia thì khúc mắc giữa chúng ta coi như đã hoàn toàn thanh toán xong."
"Bởi vì ba đã chết nên bà nội hay vợ mới của ba thì đều phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Ba yên tâm, tôi tuyệt đối không ra tay. Tôi sẽ không thừa cơ bỏ đá xuống giếng nhưng cũng không đưa tay cứu giúp. Chuyện của Cố gia, tất cả đều không còn liên quan đến tôi nữa." Cố Hề Hề rũ mắt nhìn sắc mặt đã thành một mảnh tro tàn của Cố Gia Cường, tiếp tục nói: "Tôi sở dĩ tiếp tục giữ họ Cố không phải vì lưu luyến Cố gia, mà tôi chỉ muốn được làm chính mình. Tôi không phải đứa con bị bỏ rơi được Cố gia nhặt về nuôi dưỡng, càng không phải nhị ŧıểυ thư của Vân gia. Tôi chỉ là tôi!"
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
"Vụ án của ba sẽ được phá án nhanh chóng thôi, tôi sẽ cho ba phí mai táng cuối cùng, để ba được yên nghỉ nơi non xanh nước biếc. Đây là để trả nợ cho họ Cố này mà tôi đang mang. Ba, ba vẫn nên sớm đầu thai chuyển kiếp đi, rửa sạch oán khí trên người." Cố Hề Hề đưa tay vuốt ve bụng mình và nói: "Cũng đừng tới trong mộng mà tìm tôi. Hẳn lúc này ba đã biết tôi có mệnh thiên sát cô tinh, không ai có thể tiếp cận gần gũi. Cho nên tôi sẽ không chờ mong ba tới."
Nói xong câu đó, Cố Hề Hề xoay người rời đi.
Ở phía sau lưng Cố Hề Hề, một bóng người nhàn nhạt như hư không muốn đưa tay bắt lấy cô, nhưng dù người đó làm thế nào đều không thể đến gần cô.
Thân thể Cố Hề Hề phảng phất như bị một vầng hào quang không rõ ràng bao phủ, quỷ thần đều không có biện pháp tới gần.
Cố Hề Hề từ trong phòng đi ra, lúc này không nhịn được mới rùng mình một cái. Bên trong thật là lạnh! Trên người cô mặc quần áo dày như vậy mà vẫn cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Mộc Nhược Na và Mặc Tử Huyên cùng nhau tiến đến bên cạnh Cố Hề Hề: "Xong rồi?"
Cố Hề Hề gật đầu: "Chúng ta trở về đi. À, đúng rồi, phải nói với cảnh sát một chút, tôi sẽ đưa ít tiền để lo việc mai táng cho Cố Gia Cường."
Trợ lý của Cố Hề Hề lập tức xử lý chuyện này.
Cố Hề Hề còn chưa kịp xoay người thì người trợ lý đã trở lại với vẻ mặt kinh ngạc và nói: "ŧıểυ thư, cảnh sát nói phí mai táng đã có người chi trả.."
Cố Hề Hề sửng sốt.
Sao lại thế này? Rốt cuộc là ai?
Cô ăn cơm cũng đi thanh toán, phí mai táng của Cô Gia Cường cũng xuất tiền ra?
Làm như vậy là có ý gì chứ?
Thôi được, mặc kệ người đó là ai!
Lần này cô tự mình trở về đầu tiên vì muốn hỏi rõ thân thế của mình, hai là muốn tránh phiền phức. Nếu vấn đề thứ nhất đã được giải quyết vậy tiếp theo đến kế hoạch thứ hai, cô muốn ở đây tĩnh dưỡng mấy ngày.
"Chúng ta trở về đi." Cố Hề Hề không định tiếp tục truy vấn nữa, nói với mọi người: "Đã đi cả một ngày dài rồi nên có chút mệt mỏi."
Mộc Nhược Na và Mặc Tử Huyên đồng thời gật đầu, đi theo Cố Hề Hề trở lại nhà của Giản Tiếu. Lúc này Giản Tiếu đi đón Mạch Luân còn chưa về, trong nhà có bốn phòng. Giản Tiếu một phòng, Cố Hề Hề một phòng, mấy người trợ lý cùng nhau ở một phòng, phòng còn lại Mộc Nhược Na và Mặc Tử Huyên đành phải ở chung với nhau.
Đừng hỏi vì sao bọn họ không thuê khách sạn, chỉ đơn giản là bởi vì không thích thôi.
Khi Cố Hề Hề về đến nhà, trước tiên người trợ lý liền đem đến một chậu than để cô bước qua, tẩy rửa hết uế khí trên người rồi mới đưa cô về phòng nghỉ ngơi.
Đợi Cố Hề Hề đã vào phòng, Mặc Tử Huyên quay sang nói với Mộc Nhược Na: "Vì sao tôi cứ cảm thấy chuyện này có vấn đề?"
Mộc Nhược Na gật đầu: "Tôi cũng cảm thấy vậy. Trong chuyện này có chỗ nào đó không đúng!"
"Thảo nào anh hai tôi lại muốn tôi đi theo tới đây." Mặc Tử Huyên thở dài nói: "Xem ra là sắp có giông bão rồi."
Mộc Nhược Na liếc mắt nhìn Mặc Tử Huyên: "Cuối cùng cô đã thừa nhận mình là do anh hai cô phái tới!"
"Cho dù anh hai tôi không nói thì tôi cũng tới." Mặc Tử Huyên ý vị thâm trường nhìn Mộc Nhược Na: "Làm sao có thể để một người thất tình đi chăm sóc cho một thai phụ được chứ, nghĩ thế nào cũng thấy không đáng tin cậy!"
Mộc Nhược Na lập tức trừng mắt: "Tôi thất tình khi nào? Không có nha! Tôi chưa từng yêu ai, lấy đâu ra thất tình chứ?"
Mặc Tử Huyên nghe vậy chỉ cười mà không nói thêm điều gì.
Mộc Nhược Na vẫn muốn tiếp tục thanh minh nhưng Mặc Tử Huyên lại chỉ về phía phòng của Cố Hề Hề nói: "Căn nhà này xây dựng không có cách âm đâu nha."
Mộc Nhược Na liền im lặng không hé răng.
Mặc Tử Huyên cắn môi nói: "Vân lão phu nhân sao lại bất ngờ ngờ xuất hiện vậy nhỉ? Ngay sau đó thì xảy ra chuyện của Cố gia. Như thế nào lại trùng hợp vậy chứ? Một ngày mà đồng thời phát sinh bao nhiêu là chuyện.. Muốn người khác không hoài nghi cũng khó.."
Mộc Nhược Na nhún vai nói: "Nhưng chúng ta không có chứng cứ để đem hai việc này liên kết với nhau."
"Tôi chỉ cảm thấy có người cố tình chặt đứt đường lui của Cố Hề Hề." Mặc Tử Huyên nhíu mày nói: "Nhưng trước mắt có thể thấy chuyện này đối với Hề Hề lại không phải là chuyện xấu."
"Đúng vậy. Đây rõ ràng là giúp Hề Hề giải quyết phiền toái. Chỉ cần người Cố gia một ngày còn ở chỗ này thì dì Giản Tiếu vẫn còn một ngày không thể tự do mà sống cuộc sống của riêng mình." Khoé miệng Mộc Nhược Na hiện lên một nụ cười nhàn nhạt như có như không, thủ pháp này thật ra rất giống với phong cách của một người.
Chỉ cần anh ta muốn thì tuyệt đối không từ bất kỳ thủ đoạn gì!
Trong lòng Mặc Tử Huyên cũng nghĩ đến một người. Người này ngoài mặt thoạt nhìn ôn hòa vô hại nhưng nếu anh ta thật sự động tay tới thì tuyệt đối sẽ là sấm rền gió cuốn.
"Mặc kệ thế nào, ở vị trí bạn bè của Hề Hề mà nói, tôi thật ra vẫn cảm thấy người Cố gia chết vẫn chưa đền hết tội!" Mộc Nhược Na tiếp tục nói: "Nhưng bây giờ như vậy cũng tốt, khối u ác tính này cuối cùng có thể hoàn toàn thanh trừ."
Mặc tử Huyên gật đầu đồng ý.
Nhưng đáy lòng của hai người vẫn mang theo một tia bất an, loại dự cảm này làm tâm trạng cả hai đều chìm vào trầm mặc.
"Chỉ sợ là chúng ta không thể biết đối phương tiếp theo sẽ làm gì.." Mặc Tử Huyên trầm tư một chút, lát sau liền mở miệng nói thêm: "Nếu chuyện này là do Vân gia.."
Hai người đồng thời nhìn thoáng qua đối phương, lại cùng im lặng.
Vân lão phu nhân đã từng khẳng định rất chắc chắn rằng Cố Hề Hề sẽ trở lại Vân gia.
Khẩu khí lúc đó vô cùng kiên định!
Nhưng nếu đây là do Vân lão phu nhân muốn chặn đường lui của Cố Hề Hề, buộc cô trở về Vân gia thì chuyện Cố gia ngày hôm nay không phải là kết thúc, mà chỉ là mới chỉ bắt đầu!
* * *. Đam Mỹ H Văn
"Bà nội." Doãn Tư Thần chậm rãi mở miệng: "Thật xin lỗi, lâu như vậy mới đến thăm người."
Vân lão phu nhân trong tay đang cầm một chuỗi tràng hạt niệm Phật, khoé miệng hiện lên ý cười như có như không. Thật ra việc này là ngoài ý muốn của bà, bà không hề nghĩ đến Doãn Tư Thần lại tìm đến bà nhanh như vậy.
Hay là nên nói, Doãn Tư Thần thật ra vẫn luôn biết bà ở chỗ này, chỉ là anh làm như không biết mà thôi.
Vậy mà lúc này anh lại không kiềm nén được mà tới đây sao?
"Bà nội là người để tâm và dốc lòng vì Vân gia nhiều nhất, cũng là người muốn Vân gia có thể quay lại thời kỳ đỉnh phong hưng thịnh. Người chẳng lẽ không muốn suy nghĩ một chút về việc cùng hợp tác với tôi hay sao?" Thanh âm Doãn Tư Thần tuy rất nhẹ nhưng lại mang theo một tia khí phách hùng cường có thể trấn áp đối phương.
Vân lão phu nhân vốn dĩ là người tràn đầy kiêu hãnh, nhưng không biết vì cái gì mà thời khắc đối mặt với Doãn Tư Thần, đáy lòng bà lại có chút chấn động.
"Bà nội là người am hiểu thuật chiêm tinh, tin rằng người hẳn là đã nhìn được số mệnh của tôi." Doãn Tư Thần tiếp tục thản nhiên nói, từng lời của anh điềm đạm, không nhanh không chậm: "Tất cả không phải đều đã được vận mệnh sắp đặt rồi sao? Nếu bà nội đã biết ý trời khó cãi, bây giờ còn muốn nghịch thiên sửa mệnh nữa sao? Vinh nhục của Vân gia đều đặt trên người của Hề Hề, những chuyện khác thì tôi không dám đảm bảo, nhưng tôi có thể cho bà nội một lời cam đoan, một hứa hẹn. Chỉ cần Doãn Tư Thần tôi còn ở Doãn gia một ngày, thì Vân gia vĩnh viễn tồn tại trên thế giới này. Tin tưởng người cũng hiểu rất rõ những lời này của tôi là vô cùng đáng tin cậy."
Chuỗi tràng hạt trong tay Vân lão phu nhân chuyển động càng lúc càng nhanh.
Lúc đối mặt với Cố Hề Hề, bà có thể tự chủ và toàn quyền khống chế cô. Nhưng bây giờ đứng trước mặt Doãn Tư Thần thì bà hoàn toàn mất đi quyền kiểm soát.
Người nam nhân này chưa bao giờ che dấu khí phách sắc bén và dã tâm, cùng với thủ đoạn của mình.
"Tôi đã giúp bà nội giải quyết tốt hậu quả một lần, nhưng hy vọng lần tiếp theo khi người động thủ có thể nói trước với tôi một tiếng để tôi có thể sắp xếp một kết cuộc hoàn mỹ hơn." Doãn Tư Thần hơi nghiêng người, lộ ra một tia sáng ánh lên trong đôi mắt, khoé miệng nhếch lên một nụ cười ý vị, nhìn thẳng vào ánh mắt đang run lên của Vân lão phu nhân.
Khí phách thật cường hãn!
"Tư Thần có thể hiểu là bà nội muốn Hề Hề nhanh chóng trở lại Vân gia, nhưng trên đời này chỉ cần Hề Hề không muốn thì không ai có thể miễn cưỡng được cô ấy!" Những ngón tay thon dài của Doãn Tư Thần khẽ chạm vào làn nước trong tách trà: "Cho dù là Vân gia cũng không thể!"
"Cậu nói gì tôi không hiểu." Vân lão phu nhân trực tiếp phủ nhận.
Doãn Tư Thần nhẹ nhàng nở nụ cười.
Nụ cười này tựa như mang theo cả khí phách sắc bén, làm cho những người nữ hầu đang đứng gần đây đều không nhịn được mà nhìn trộm anh vài lần.
Chính là Vân lão phu nhân biết, lời tiếp theo của Doãn Tư Thần càng thêm bén nhọn.
"Tuổi của người năm nay chưa cao, nhưng trí nhớ hình như lại không tốt nhỉ!" Doãn Tư Thần điềm tĩnh mở miệng nói: "Cho dù Hề Hề không thích người Cố gia nhưng nếu để Hề Hề biết nguyên nhân thật sự cái chết của Cố Gia Cường không phải do số tiền hai vạn của cô ấy, mà là do bà nội âm thầm sắp xếp, muốn trực tiếp hủy hoại Cố gia, người nói xem trong mắt Hề Hề thì người sẽ có hình ảnh như thế nào?"