"Cô chắc chắn? Thật sự không hối hận?" Mặc Tử Huyên ngẩng đầu nhìn Mộc Nhược Na, cười ý vị thâm trường.
"Tôi đương nhiên chắc chắn!" Mộc Nhược Na không phục trả lời.
"Đừng hối hận nha!" Mặc Tử Huyên hạ quân cờ trong tay xuống, lập tức chặn một đường sống của Mộc Nhược Na.
Mộc Nhược Na trừng mắt nhìn bàn cờ, miệng không ngừng nói: "Hỏng rồi hỏng rồi, hừ nhường cô đó! Tôi đi hướng này!"
"Thật chứ?" Mặc Tử Huyên tiếp tục hạ nước cờ đuổi theo: "Cô đừng hối hận nha!"
Cập nhật sớm nhất tại Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Cố Hề Hề hơi mỉm cười, đứng dậy nhường chỗ cho Mộc Nhược Na và Mặc Tử Huyên đang bừng bừng khí thế chém giết, rồi cô xoay người tới quầy bar lấy một cốc nước đá.
Nhưng Cố Hề Hề chưa kịp uống đã bị một bàn tay khác đoạt lấy cốc nước trong tay cô.
"Thời tiết lạnh vậy, em còn uống nước đá?" Sau lưng Cố Hề Hề vang lên tiếng của Mặc Tử Hân: "Lấy cho cô ấy một cốc nước ấm."
Cố Hề Hề nhìn Mặc Tử Hân như vậy, cười cười nói: "Không sao, thân thể tôi không có yếu đuối như vậy."
"Em đang mang thai người thừa kế đời thứ tư của tập đoàn Doãn thị, nên chú ý thì tốt hơn." Mặc Tử Hân nheo nheo đôi mắt mỉm cười: "Hôm nay cảm ơn em đã mời chúng tôi tới nɠɵạı thành này dạo chơi."
"Không có gì, tôi chỉ cảm thấy thêm người thêm vui thôi." Cố Hề Hề cười nhẹ nhàng trả lời: "Mỗi ngày đều nhiều chuyện căng thẳng thần kinh như vậy thật mệt mỏi. Thuận tiện tôi cũng muốn tới huyện Viễn Sơn xem một chút. Anh cũng biết mấy cái huyện thành gần đây công việc đều thuận lợi, chỉ có huyện Viễn Sơn này tiến độ quả thật rất chậm. Trên tổng bộ cũng không nắm rõ tình hình dưới này thế nào. Tôi lại không dám đi một mình mà! Cho nên tận dụng công tư vẹn đôi đường, mang mọi người tới đây vừa có thể vui chơi lại có thể xem xét tình hình. Mọi người đều ở đây, tôi làm sao có thể có chuyện gì?"
Cố Hề Hề vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt, nửa thật nửa giả.
Mặc Tử Hân bình tĩnh nhìn Cố Hề Hề thật lâu, rồi mới khẽ cười một tiếng: "Đúng vậy, đó là điều tất nhiên. Có tôi ở đây, không ai có thể đụng đến em."
Cố Hề Hề nghe vậy chỉ biết cười cười, duỗi tay nhận lấy cốc nước ấm người phục vụ đưa tới, nhẹ nhàng uống một ngụm rồi tiếp tục nói: "Đối với huyện Viễn Sơn này anh có ý kiến gì không? Dù sao anh cũng là người địa phương ở đây, anh chắc chắn hiểu rõ hơn tôi rất nhiều."
Mặc Tử Hân cười nói: "Huyện Viễn Sơn này là nơi vô cùng đặc thù. Nếu nói là huyện thì không bằng bằng gọi đây là nơi tập trung một vài dân tộc hỗn cư đi. Nơi này có lẽ gồm mười mấy dân tộc thiểu số cùng dân tộc Hán sinh sống, cho nên quản lý quả thật không dễ dàng. Dân tộc thiểu số là chủng tộc rất đoàn kết, một khi đụng đến lợi ích của họ thì một tấc đất họ cũng không nhường. Lần này công trình làm tuyến đường ống ở huyện Viễn Sơn dính dáng nhiều nhất đến một thôn trang tên là thôn Viễn Sơn. Mặc dù gọi là thôn nhưng không khác gì một thị trấn. Lát nữa tới nơi em sẽ thấy thôn này có quy mô cực kỳ lớn."
Cố Hề Hề nghe xong chỉ biết gật đầu.
"Thôn Viễn Sơn bao gồm dân tộc Miêu, dân tộc Di, dân tộc Choang, dân tộc Hán, một nhánh của dân tộc Cao Sơn, còn có dân tộc Tạng và sáu dân tộc thiểu số khác." Mặc Tử Hân tiếp tục phân tích: "Mấy dân tộc này đều rất đoàn kết. Tuy rằng có văn hóa sinh hoạt khác nhau nên chia thành sáu khu vực riêng biệt, chỉ cần là chuyện trọng đại thì tuyệt đối không để người nɠɵạı tộc nhúng tay vào."
Cố Hề Hề nhíu mày nói: "Công trình lần này tuyến đường đi có phải đi qua thôn Viễn Sơn đúng không?"
"Đúng vậy." Mặc Tử Hân thở dài một tiếng: "Chuyện này đụng đến lợi ích của rất nhiều người cho nên càng khó giải quyết."
Cố Hề Hề gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu.
Nếu thôn này chỉ có một người chủ trì thì còn thuyết phục được. Nhưng đây lại là mỗi người một địa bàn khác nhau, lợi ích khác nhau. Một khi điều phối không đồng đều thì các dân tộc khác sẽ phản kháng. Khó trách chuyện thi công lần này lại khó đến vậy, xem ra lúc các trưởng tộc bàn bạc với nhau đã xảy ra vấn đề.
"Vậy sáu dân tộc này thì bên nào có lực lượng lớn nhất?" Cố Hề Hề nhịn không được tiếp tục hỏi.
"Không khác biệt lắm, các thế lực đều ngang nhau. Dân tộc Tạng thể hình cường tráng, sức chiến đấu cực kỳ tốt." Mặc Tử Hân vui đùa nói: "Nói đến đánh nhau thì không thể không nói đến dân tộc Tạng."
Cố Hề Hề cũng nở một nụ cười hòa theo.
"Lần này tới đây là muốn gặp mặt sáu vị trưởng tộc nên tôi đã chuẩn bị rất nhiều lễ vật. Tôi không ngại việc phải chi tiền, chỉ sợ là dù chuẩn bị hậu lễ thì họ cũng không chút cảm kích." Mặc Tử Hân than nhẹ một tiếng, thẫn thờ nói: "Nếu Nặc Nặc còn sống thì tốt rồi, cô ấy là người thông minh nhất, nhất định sẽ nghĩ được cách."
Đây là lần đầu tiên Cố Hề Hề nghe Mặc Tử Hân nhắc tới Vân Nặc, đột nhiên cô không biết nên nói tiếp như thế nào.
"Xem tôi này, lại nói với em những điều này." Mặc Tử Hân cười khổ một tiếng: "Xin lỗi em. Thật sự em và Nặc Nặc đúng là.. càng nhìn càng giống.."
"Là do tôi mà." Cố Hề Hề duỗi tay vuốt ve khuôn mặt của mình, bất đắc dĩ cười: "Gần đây cũng có nhiều người nói như vậy. Đặc biệt là người của Vân gia, rất nhiều người đều vô tình gọi tôi là Nặc Nặc. Tôi không biết sao lại như vậy, sau khi tôi vào Vân gia thì mọi người ngày càng không rõ ràng, gọi nhầm ngày càng nhiều hơn."
Cố Hề Hề căn bản không biết sở dĩ cô ngày càng giống Vân Nặc là vì cô đã thoát ra khỏi bùn lầy mang tên Cố gia, cả người đều nhẹ nhõm thanh thuần thêm vài phần.
Bỏ đi được gông cùm xiềng xích trong tâm, Cố Hề Hề như sống lại một lần nữa.
Những năm tháng cực khổ ở Cố gia đã hủy hoại hết sự tự tin của Cố Hề Hề, bây giờ Cố gia đã mất đi, khí chất của Cố Hề Hề mới thật sự lộ diện.
Hơn nữa bây giờ cô đang mang thai, trên người tự nhiên cũng mang theo hơi thở ung dung dịu dàng, hồn nhiên mềm mại của một người mẹ.
Cũng vì vậy mà cô càng ngày càng giống Vân Nặc, nếu Vân Nặc còn sống thì cũng thật khó phân biệt giữa hai người.
"Đây là chuyện tốt mà!" Mặc Tử Hân nghiêm túc nhìn Cố Hề Hề nói: "Em xem em có duyên phận với Vân gia như vậy, hiện tại đã nhận thân với Vân gia. Không chừng là do Vân Nặc ở trên trời an bài."
Không biết có phải Cố Hề Hề nhìn nhầm hay không nhưng ánh mắt Mặc Tử Hân giờ phút này quả thật rất nóng bỏng và chuyên chú, cô có cảm giác.. Mặc Tử Hân đối với cô hình như có điểm.. quá mức nhiệt tình rồi..
Cố Hề Hề cười nói: "Có lẽ là vậy. Gần đây tôi xem lại một số đồ vật và thư pháp ngày trước của Vân Nặc. Thật kỳ lạ là lại có ngày tôi có thể xem hiểu những thứ tinh diệu như vậy. Tôi nhất định là do mang thai vất vả nên xuất hiện ảo giác rồi. Thôi chúng ta không nói chuyện này nữa, tiếp tục nói về huyện Viễn Sơn đi. Lần này tới đây, bên ngoài là đi dạo chơi nɠɵạı thành nhưng tôi muốn mượn cơ hội để giải quyết vấn đề ở huyện Viễn Sơn."
Mặc Tử Hân có điểm tiếc nuối vì Cố Hề Hề hoàn toàn không muốn nói chuyện tiếp với anh về đề tài kia.
Mặc Tử Hân cũng chỉ có thể tiếp tục câu chuyện về huyện Viễn Sơn: "Doãn Tư Thần vẫn chưa có sắp xếp cụ thể sao? Chúng tôi sẽ chia nhau tách ra, mỗi bên phụ trách ba nhà. Tôi phụ trách dân tộc Tạng, dân tộc Miêu cùng dân tộc Di, ba dân tộc còn lại là do Doãn tổng phụ trách."
Cố Hề Hề lúc này mới bừng tỉnh.
Khó trách họ lần này đi đều mang theo cả đoàn xe, hóa ra đã sớm có quyết định.
Đúng là, chuyện cô có thể nghĩ đến thì sao hai cái đầu thông minh kia không thể nghĩ ra chứ?
Nghe thấy hai người họ đều có bố trí, Cố Hề Hề nhẹ lòng thở ra một hơi.
Trận này, phải dùng mưu mới thành được.
Cố Hề Hề cảm thấy bây giờ cô đã ngồi ở vị trí trưởng bộ phận trợ lý của tập đoàn Doãn thị thì cũng nên vì công ty nhọc lòng một chút.
Mặc Tử Hân hoàn toàn không hề lo lắng Cố Hề Hề sẽ trộm đi ý tưởng kinh doanh của mình, ngược lại còn cố ý làm như vô tình chỉ dạy cho cô một ít kiến thức về quản lý.
Một người nguyện ý dạy, một người chăm chú học.
Nhoáng một cái đã trôi qua hai tiếng đồng hồ, hai người ở quầy bar cũng hàn huyên với nhau bấy lâu.
Đoàn xe tiến vào khu vực huyện Viễn Sơn, Cố Hề Hề có cảm giác không thích hợp cho lắm.
Mặc Tử Hân nói không sai, huyện Viễn Sơn này quả thật là một nơi rất đặc thù.
Trên bản đồ có thể thấy nơi này đã được phân chia rõ ràng. Theo nguyên lý bát quái mà chia làm tám phương vị khác nhau, mà thôn Viễn Sơn lại chỉ chiếm sáu phương vị.
Huyện thành của huyện Viễn Sơn này không lớn, khu vực huyện ủy cũng không quá to.
Lúc đoàn xe đi qua huyện thành, Cố Hề Hề thấy mọi người di chuyển trên đường đều phân chia theo dân tộc của mình làm thành từng tốp từng tốp nhỏ.
Dân tộc Hán là dân tộc có tính đồng hóa cao nhất. Ở nơi này người buôn bán đa số là người dân tộc Hán, sống rất hòa hợp với năm dân tộc xung quanh.
Lúc này Doãn Tư Thần chậm rãi đi đến, vừa đi một bên vừa nói: "Quả nhiên đích thân tới thì mới rõ sự tình nơi này. So với tưởng tượng thì thực tế đúng là khó giải quyết hơn thật."
Cố Hề Hề nhìn Doãn Tư Thần, lại nhìn Mặc Tử Hân. Cảm thấy bầu không khí giữa hai người như có mùi súng đạn bắn ra tứ phía.
Họ đây là muốn thi đấu với nhau hay sao?
Cố Hề Hề chỉ vào một quầy hàng ven đường nói: "Hai người xem, kinh tế của huyện Viễn Sơn tuy không phát triển bằng thành phố K nhưng nơi này có rất nhiều nét đặc sắc nha! Vẫn chưa có nhiều du khách biết tới đây, nếu đem nơi này khai thác thành điểm du lịch thì huyện Viễn Sơn sẽ rất giàu có và đông đúc."
Mặc Tử Hân lắc đầu nói: "Ý tưởng này rất hay nhưng không thể thực hiện được."
Cố Hề Hề tò mò hỏi: "Vì sao?"
"Đại khái mọi người cũng biết ở huyện Viễn Sơn này có mấy dân tộc cùng sinh sống, chính là ý thức tông tộc của họ rất cao, không muốn chào đón người ngoài bước chân cuộc sống của họ. Cũng bởi vì ngọn núi bên trong thôn Viễn Sơn là nơi thờ phụng tổ tiên, mọi người nghĩ xem, họ sao có thể để người ngoài tự ý ra vào nơi đất tổ của mình được?"
Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần đồng thời nhíu mày.
Hóa ra là như thế!
Khó trách huyện Viễn Sơn có vị trí tốt như vậy mà không thể khai phá là vì lý do này!
"Thôn Viễn Sơn to lớn như vậy chính là nhờ tổ tiên của sáu đại dân tộc cùng nhau bảo hộ nơi này, trải qua nhiều thế hệ, cha truyền con nối tiếp tục tận lực bảo hộ. Truyền thuyết từng kể năm đó nhà Thanh khai quốc vẫn còn những dân tộc tự phát hình thành thế lực đối kháng triều đình, nhưng kết quả đã chịu thảm bại, năm dân tộc này thiếu chút nữa bị tàn sát diệt vong. May mắn lúc đó có Vân gia ra mặt cầu tình, ngăn cản được cơn sóng dữ, bảo vệ tính mạng của họ. Nhưng triều đình nhà Thanh không yên tâm, nên hạ chỉ lệnh bọn họ phải đời đời cư trú ở huyện Viễn Sơn này, không được ra ngoài." Mặc Tử Hân đem đoạn lịch sử này từ từ kể lại.