Cô Vợ Hồ Ly Ngốc Nghếch

Chương 17: Nỗi bất lực của thành chủ

Trước Sau

break
Tìm đủ mọi cách mà không thấy người, cũng chẳng thấy vật, thành chủ đại nhân tung đòn sát thủ.

“Trung thúc, lệnh cho nhà bếp bắt đầu từ hôm nay không nấu bất kỳ thứ đồ ăn gì nữa!”

“Kính Phi, dựng một căn bếp nhỏ bên chái nhà Quan Nguyệt lâu, gọi mấy người nữa tới giúp ngươi, chuẩn bị gà lá sen, gà hấp, gà nấu, gà năm chân, ngươi làm được món gà gì thì hãy làm hết cho ta!”

Mùi thịt thơm nức bay khắp chái nhà của Quan Nguyệt lâu, Thu Hàn Nguyệt đứng trên mái, hai mắt mở to, quan sát xung quanh, hắn không tin lần này không dụ được tiểu hồ ly ngốc nghếc kia ra!

Nửa canh giờ trôi qua, một canh giờ trôi qua, hai…

“Ca ca ~ ~” Giọng nói ngọt ngào mềm mỏng vang lên, yêu kiều ngay sát tai hắn.

Hắn quay phắt đầu lại, trên cành cây xum xuê phía đối diện, đôi mắt to tròn đang nhìn hắn chớp chớp vô tội.

“Nàng chạy tới đó làm gì?” Hắn gào lên.

Bị tiếng thét của hắn làm cho giật mình, Linh Nhi rụt cổ vào: “Ca ca, Linh Nhi không xuống được nữa.”

“… Không xuống được?” Hắn liếc mắt ước chừng độ cao từ chỗ cành cây xuống đất, “Làm sao nàng lên được?”

“Là Tiểu Linh Nhi lên.” Sau đó khịt mũi ngửi mùi thịt thơm, bản năng liền biến thành Linh Nhi hình người, không biết phải làm thế nào để xuống. “Ca ca, cho Linh Nhi xuống đi mà.”

“Giờ thì nàng nhớ đến ta rồi?”

“Ca ca ~”

Thu Hàn Nguyệt rất muốn khoanh tay đứng nhìn, cho cô nàng ngốc nghếch này phải chịu giày vò một chút, nhưng bất lực vì không thể khống chế được bản thân, đầu thì phản kháng mà người đã bay lên ôm nàng xuống.

“… Gà! Gà! Gà! Linh Nhi muốn ăn gà!” Trên giá nướng trong vườn, hết con gà này tới con gà khác đang được quay trên lò, trong lúc cơ thể còn đang lơ lửng trên không trung, mắt Linh Nhi đã chỉ nhìn thấy những vật thể ngon lành tỏa hương thơm nức phía dưới rồi, hai bàn tay nhỏ vỗ vào vai hắn, muốn hắn hạ cánh xuống chỗ đất kia.

Đột nhiên, Thu Hàn Nguyệt tức giận không có chỗ xả, bay thẳng về tẩm lâu, chốt cửa chính đóng cửa sổ, phá vỡ ảo tưởng của nàng.

Linh Nhi vừa không hiểu vừa lo lắng, khuôn mặt nhỏ nhìn rất đáng thương, rất đau khổ: “Ca ca, Linh Nhi muốn ăn gà mà, thịt gà thơm ở ngoài kia, ca ca ~”

“Trong mắt nàng, ta và thịt gà thơm ai quan trọng hơn?” Hắn hỏi. Một câu hỏi hết sức mất mặt như vậy hắn không muốn hỏi, nhưng không hỏi thì tâm trạng không thể yên được. “Nói cho ta nghe, cái nào quan trọng hơn?”

“Hả?” Linh Nhi nghiêng đầu suy nghĩ.

Lại còn phải suy nghĩ thật hay sao? Hắn càng thêm tức giận, ngón tay dài của hắn chỉ chực uốn cong lên, thật muốn cốc vào cái đầu nhỏ xinh đẹp nhưng ngốc nghếc kia một cái thật đau. “Mau nói!” “… Đương nhiên là ca ca rồi!” Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Linh Nhi đưa ra kết luận.

“Thật không?” Đáng thương là, hắn nhận ra mình khó nén được vui mừng.

“Thật!” Tiểu hồ ly gật đầu rất mạnh, “Linh Nhi không ăn thịt gà, có thể ăn thịt bò, ăn cá, còn ăn cả tôm nữa, đều là những thứ rất ngon, ca ca thì chỉ có một mà thôi.”

“…” Thất khiếu bốc khói, không đủ để hình dung tâm trạng lúc này của thành chủ đại nhân.

“Ca ca ~” Linh Nhi dụi dụi đầu vào ngực người đàn ông trước mặt, “Linh Nhi rất nhớ ca ca!”

“…” Muốn khóc mà không có nước mắt, những từ này không đủ để miêu tả tốc độ biến chuyển tâm trạng của thành chủ đại nhân.

“Ca ca ~” Cơ thể mềm mại nhỏ nhắn áp sát người hắn, vòng tay ôm cổ hắn, nũng nịu: “Không có ca ca, Linh Nhi ngủ không ngon, ăn không no, rất buồn phiền.”

Á! Thu Hàn Nguyệt liên tục than thầm, hắn đột nhiên cảm thấy nhất định là nửa cuộc đời trước của hắn quá đỗi thuận lợi, xuôi chèo mát mái khiến ông trời nổi lòng ghen tị, nên mới phái một tiểu yêu tinh có đôi mắt ngây thơ thuần khiết tới mức này đến thu phục hắn, giày vò hắn.

“Ca ca, không ăn gà nữa, ôm Linh Nhi ngủ được không? Linh Nhi rất muốn ngủ.’ Trong lúc nói, Linh Nhi hé chiếc miệng xinh, ngáp dài, cơ thể bỗng dưng mềm nhũn như nước.

Haizz, hắn ôm chặt nàng, bế nàng đi vào trong phòng, lòng vô cùng bất lực: Hắn nhận tội rồi, ông trời muốn trừng phạt, hắn xin nhận!

“Muội chính là Bách Linh Nhi phải không?”

Sáng sớm, Thu Hàn Nguyệt vừa đi khỏi, Ngụy Di Phương đã sà đến, nàng ta tìm được tiểu mĩ nhân đang hai tay cầm chặt bút mím môi lợi viết chữ trong tiểu đình lục giác ở Quan Nguyệt lâu, đột nhiên lòng như nở hoa. Từ sau hôm gặp ở suối nước nóng, nhưngvì Minh Thúy khổ sở cầu xin nên nàng ta cũng không tiến tới xin làm quen, nàng ta vẫn còn canh cánh việc này trong lòng.

“… Tỷ tỷ là ai?” Bách Linh Nhi ngẩng đầu, thấy trước mặt mình là một mỹ nhân, dáng dong dỏng cao, y phục rực rỡ, bèn toét miệng cười.

“Cái miệng ngọt thật, gọi ta là tỷ tỷ, là muốn sau này ta về đây sẽ đối tốt với muội phải không?”

Bách Linh Nhi lập tức lắc đầu, những chiếc dây buộc tóc màu sắc và cây trâm cài trên đầu lấp lánh phát sáng. “Không ngọt, không ngọt. Hôm nay Linh Nhi không ăn bánh ngọt, Linh Nhi đang ăn lạc!”

“… Cái gì cơ?” Ngụy Di Phương nhất thời ngẩn người.

“Tỷ tỷ có muốn ăn không?” Linh Nhi vốc một vốc lạc được rang vàng ruộm, đầu tiên bỏ vào miệng một hạt hít hà hương thơm, rồi cầm một hạt khác, hào phóng đưa cho Ngụy Di Phương mời mọc.

“Muội không biết ta là ai phải không?” Ngụy Di Phương đành phải giải thích vậy.

“Tỷ tỷ là ai?”

“Ta là ai?” Nụ cười ác ý đã được diễn tập qua rất nhiều lần bỗng xuất hiện. Thu Hàn Nguyệt, ngươi bất nhân, ta bất nghĩa, bà cô ta sẽ khiến cho hậu viện của tên khốn nho nhã ngươi phải rối loạn, phải bốc cháy, cháy tới đen như lông quạ. “Ta là thê tử sắp cưới của Thu Hàn Nguyệt, là nữ chủ nhân tương lai của cái phủ này, muôi muội à”.

“Thu Hàn Nguyệt…” Linh Nhi không hiểu chớp chớp mắt. “Là ca ca. Vậy thê tử là gì?”

“… Thê tử chính là người phụ nữ sẽ cùng ăn cùng ngủ với chồng cả đời này, ta và Nguyệt ca ca của muội sẽ sống cuộc đời như thế.”

“Chồng là gì?”

Ngụy Di Phương lại nghệt mặt ra lần nữa: Sao không ai nói cho nàng ta biết, bảo bối của Thu Hàn Nguyệt lại “ngốc” tới mức độ này chứ?

“Tỷ tỷ cũng không biết ư?”

“Ta…” Trước đôi mắt mở to muốn tìm hiểu tới tận gốc rễ sự việc đang chăm chú nhìn mình, cái lưỡi giảo hoạt thường ngày của Ngụy Di Phương đột nhiên mất đi sự lanh lợi, ý đồ đổ dầu vào lửa khiến hậu viện của Thu Hàn Nguyệt phải bốc cháy phừng phừng, bỗng dưng không còn đất dùng. Thu Hàn Nguyệt không hiểu dụ được ở đâu về một tiểu mĩ nhân ngây thơ thuần khiết tới cực độ thế này?

“Linh Nhi, Thu Hàn Nguyệt đưa muội về đây, có nói sẽ sắp xếp cho muội thế nào không?” Nàng ta quyết định thay đổi chiến thuật.

“Hả?” Đôi mắt to chớp chớp chớp chớp, không hiểu.

“Hắn không nói sẽ cho muội danh phận gì ư…” Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Nhi vẫn rất hoang mang, nàng ta đành phải lựa lời giải thích. “Hắn có nói, đây là nơi nào không?”

“Ca ca nói, đây là nhà của Linh Nhi!”

“Hắn có nói sẽ để muội làm thành chủ phu nhân của hắn không?”

“Thành chủ phu nhân là gì?”

“…” Ngụy Di Phương tin chắc rằng mĩ nữ thuần khiết như tờ giấy trắng này mà kết hợp với Thu Hàn Nguyệt giảo hoạt thì thật khiến người ta phải phát điên. “Linh Nhi à, tỷ tỷ đưa muội đi chơi, được không nào?”

“Đi chơi?” Mắt Linh Nhi sáng rỡ, nhưng rồi lập tức lại xụi lơ. “Ca ca nói, không có ca ca, Linh Nhi không được ra ngoài.”

“Lời nói của đàn ông sao có thể nghe theo chứ? Muốn đi chơi thì đi, nào, tỷ tỷ đưa muội đi!”

“Không được không được, lần trước Linh Nhi đi ra ngoài cùng các tỷ tỷ, ca ca đã rất tức giận, Linh Nhi không muốn ca ca giận nữa!”

Xì, Ngụy Di Phương rõ ràng là đang khinh miệt Thu Hàn Nguyệt tới cực điểm. Nàng ta nặn ra một nụ cười thân thiết hòa nhã, nói: “Không đi thì không đi, Linh Nhi ngoan, tỷ tỷ chơi với muội ở trong phủ thôi vậy…”

Trong phủ, cũng vẫn có thể dạy dỗ huấn luyện tiểu mĩ nhân như thường, để cuộc sống sau này của cái tên khốn kia phải khổ sở!

break
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc