chương 26.2
Cố Duy đuổi theo hai bước, bị bảo vệ ngăn cản, anh chỉ có thể đứng ở nơi đó, nhìn bọn họ lên xe, rời đi.
Trong lúc đó, Đông Lôi không có nhìn anh một cái.
Chỉ một lát, xe của bọn họ liền biến mất trong tầm mắt của anh.
Lòng của anh, đầy hoảng sợ ——
Muốn ngăn!
Bọn họ muốn đi chụp ảnh cưới...
Nhưng anh căn bản không có tư cách ngăn cản.
Cô đã không phải là vợ anh nữa.
"Cố Duy, mời anh đi khỏi nơi đây!"
Đông Lục Phúc lần nữa ra lệnh đuổi khách.
Cố Duy quay đầu, nhìn.
Lúc trước, Cố Duy cùng ông đánh cờ uống trà, ông vẫn thích anh. Chẳng qua là về sau, mọi thứ đều thay đổi.
"Năm trước, cậu cưới tiểu công chúa Đông gia chúng tôi, khi đó, đáy lòng tôi đầy chờ mong với anh, một lòng trông mong hai vợ chồng vui vẻ, đáng tiếc, anh làm tôi quá thất vọng."
Giọng nói Đông Lục Phúc xót xa .
"Thực xin lỗi, con không thể chăm sóc tốt cho cô ấy!"
Cố Duy khom người thật sâu, lúc ngẩng đầu , vô cùng khó khăn muốn giải thích:
"Nhưng mà, một người khó tránh khỏi có lúc đi nhầm đường. Bởi vì trẻ tuổi, khó tránh khỏi bồng bột, khó tránh khỏi sẽ có phán đoán sai lầm. Ông nội, Lôi Lôi cũng không yêu Thần Huống, nếu như ông thiệt tình bảo vệ Lôi Lôi, hôn sự này, ông không nên đồng ý..."
"Anh đang hối hận sao?"
Đông Lục Phúc chống gậy đi tới.
Cố Duy muốn nói rõ cái gì, bị ông vung tay lên, cắt ngang, chưa cho anh cơ hội nói:
"Trên đời không có thuốc hối hận.
" Cố Gia mấy người làm nhiều chuyện tổn thương Đông gia như vậy, Cố Duy một tay cậu hại chết con của mình, còn suýt nữa làm Tiểu Lôi đã chết vì bị xuất huyết, dưới tình huống như vậy, dù cậu hối hận thế nào, chúng tôi cũng không thể khoan dung với anh được nữa.
"Đi thôi... Đừng xuất hiện ở Đông gia, đừng để cho tôi phải nhìn... thấy anh nữa...
"Về phần Lôi Lôi gả cho Thần Huống là hạnh phúc hay không hạnh phúc, không quan hệ gì với anh.
"Ít nhất trong mắt tôi, Thần Huống so với anh còn tốt hơn..."
Trong xe, Đông Lôi ngồi, bình tĩnh nhìn qua ngoài cửa sổ, bên tai tiếng kèn không ngừng, dòng xe cộ như tuôn.
Lúc này cả người cô, giống như bị cái gì cho rút sạch tinh thần, trở nên vô cùng mỏi mệt.
Tâm tình không được vui.
Trước kia, Cố Duy có thể khiến cô vui vẻ.
Khi đó, là anh xóa tan đau khổ “thất tình” của cô, mang cho cô một tư vị tình yêu cuồng nhiệt trước nay chưa từng có, hơn nữa làm cho cô tin tưởng, cô đã gặp được tình yêu duy nhất của mình.
Giống như anh hai yêu chị dâu.
Mặc dù anh không uu tú như anh hai, nhưng vẫn yêu và cưng chiều cô.
Sau này thì sau, cô phát hiện anh chân đứng hai thuyền —— lúc an ái với cô, vẫn cùng người con gái dây dưa không rõ.
Người con gái kia, là mối tình đầu của anh, là người con gái anh yêu mếm khi xưa, cũng là người con gái đầu tiên của anh.
Bọn họ còn có con...
Đáng tiếc không cẩn thận đánh mất rồi...
Tình cảm của họ, nghe nói rất sâu rất sâu...
Sâu đến không có người không thể tham gia.
Sâu đến cô là vợ chính thức của anh, ngược lại đã thành người thứ ba.
Thật đáng buồn, cũng buồn cười.
Gả cho Cố Duy, Đông Lôi biết rõ anh từng có rất nhiều người phụ nữ, nhưng anh vẫn cam đoan với cô, anh đã chia tay với họ, về sau, anh là một người chồng tốt, yêu cô như đặt trên đầu trái tim.
Cô biết, những người đàn ông, trước khi kết hôn ai mà không có bạn gái?
Thậm chí sau khi kết hôn vẫn còn bạn gái không ngừng.
Đương nhiên, cũng có sau khi kết hôn thì đổi tính, biến thành người chồng tốt.
Cô yêu Cố Duy, vì vậy, nguyện ý cho anh cơ hội, cũng tin tưởng anh nói được thì làm được.
Sau khi kết hôn hơn một tháng, thật sự anh là một người chồng tốt: Ngoại trừ đi làm, thời gian khác, gần như là như hình với bóng với cô.
Khi đó, tình cảm của họ rất tốt, như nước sơn dính nhau, mỗi ngày gặp mặt, nhưng lúc nào cũng gởi nhắn tin gọi điện thoại, ngọt ngào như vậy khiến người ta ao ước.
Khi đó, mẹ chồng cũng rất tốt với cô, lo nóng lo lạnh, làm cho cô cảm giác giống như mình vẫn còn trong nhà, vẫn được cẩn thận chăm sóc.
Chẳng qua là về sau, cô mới biết được, mẹ chồng quan tâm là có mục đích, vì chính là muốn cho con trai bà sớm chút lấy được cổ phàn từ tay cô.
Đông Lôi không có đem cổ quyền giao ra.
Một, cái này là cổ quyền hồi môn, lúc trước ông nội nói, không đến hai mươi bốn tuổi, cô không có quyền sử dụng.
Hai, trước 24 tuổi, anh hai sẽ thay cô quản lý, cô không có ý kiến, hàng năm tiền chia hoa hồng định kỳ vẫn gửi vào tài khoản của cô, những số tiền kia, cô có thể tự do sủ dụng.
Ba, sau 24 tuổi, mỗi tháng có đại hội cổ động, chỉ có thể là người nắm quyền cổ phần được họp.
Bốn, cổ quyền trừ con gái của mình, không thể chuyển nhượng bất kỳ ai khác, kể cả chồng trên pháp luật…
Ông nội quy định như vậy, đơn giản là không muốn cô mơ mơ màng màng bị người tính toán.
Đối với tiền tài, cô thật sự không quá để ý.
Kể từ khi biết cô không có quyền sử dụng cổ quyền đó, thái độ mẹ chồng từ từ lãnh đạm, bất quá Cố Duy vẫn như trước đối xử với cô rất tốt, vì vậy, nhất thời cô không có phát hiện trong đó khác thường.
Lại về sau, Cố Duy thỉnh thoảng sẽ về muộn, mới đầu, cô cho là công ty anh có nhiều chuyện cần xử lý, vẫn chăm sóc yêu thương anh. Nghĩ đến anh làm việc cũng mệt mỏi, cô cũng không quấn anh, mỗi ngày đi học sớm về trễ, tiếp tục học chuyên nghiệp y khoa của mình.
Tháng 9 năm 2010, tai họa ập xuống Đông thị, tai nạn bi thảm nhà chị dâu kéo tới, Ninh gia hạ tang dưới mặt trời, ba đứa con của anh hai bị bắt, hôm sau, máy bay gặp rủi ro, không một ai may mắn còn sống sót, kể cả anh hai ở bên trong.
Toàn bộ Đông gia, loạn lên hết.
Ông nội kinh hoàng ngất đi; mẹ khóc đứt ruột đứt gan; chị dâu nổi điên bỏ đi; mà cô hoảng sợ mất phương hướng .
Khi đó, Cố Duy nhiệt tình lo cho Đông gia, đi theo sắp xếp việc nhà, biểu hiện tận tâm tẫn trách của một người con rễ.
Tháng 12 năm 2012, đã tìm được anh hai trở về, đáng tiếc đã mất đi ý thức, bị rơi vào trạng thái hôn mê, vì thế Đông Ngải lại lần nữa tổng tuyển cử Thủ tướng, cuối cùng, cha chồng lấy khí thế sét đánh đoạt quyền đứng đầu ba gia tộc.
Cô vốn tưởng rằng hai nhà Cố Đông, có quan hệ thông gia là chuyện tốt, cha chồng cầm quyền, thích hợp nhất.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, tháng 11, Nhị thúc Đông Diệu Huy cũng bởi vì tội danh thông đồng với địch bị tạm thời cách chức điều tra, anh họ Đông Đình Uy cũng bị giam lỏng.
Ông nội nói là Cố Gia đang âm thầm giải quyết mọi chuyện.
Cô nghe được tin, đi tìm Cố Duy nói chuyện.
Cố Duy trấn an cô nói: "An tâm dưỡng thai, anh sẽ đi hỏi rõ!"
Đoạn thời gian đó, thật sự rất hỗn loạn.
Đông Lôi hơn phân nửa thời gian đều ở lại Đông gia chăm sóc ông nội và mẹ, chung đụng với Cố Duy ít mà xa cách thì nhiều, hoàn toàn không có để ý đến Cố Duy có biến hóa khác thường.
Thẳng đến truyền thông lộ ảnh Cố tứ thiếu gia hẹn hò với mối tình đầu.
Khi đó, cô không muốn tin tưởng, cảm giác, cảm thấy truyền thông thích rao tin đồn thất thiệt.
Nhưng một lần lại một lần, tin tức và ảnh chồng mình và người đó, cuối cùng cô không cách nào lừa mình dối người.
Cô chưa có trở về đi náo, mà là bình tĩnh nhờ anh Thần cho người theo dõi điều tra.
Chân tướng làm cho lòng người vỡ nát.
Đầu tháng mười hai, cô hẹn gặp Tiểu Bồng, cuối cùng lại thành đại họa, sanh non tâm chết, ly hôn là đều tất nhiên.
Thời gian qua mau, sau này cùng dễ dàng trôi qua.
Bây giờ cô, đã từ từ quen với việc không có Cố Duy, năm tháng thuộc về Cố Duy đã trở thành một đoạn lịch sử đau khổ.
Không suy nghĩ qua đi, tiếp tục cuộc sống yên tĩnh vẫn còn tiếp tục, mà cô đang thích ứng với cuộc hôn nhân thứ hai... Nhưng anh lại một chạy đến dây dưa với cô...
Anh dựa vào cái gì chạy tới quậy?
Dựa vào cái gì?
Thần Huống vừa lái xe, vừa cố ý quan sát cô vợ bé nhỏ — mặc kệ cô che giấu thế nào, giữa lông mày vần còn đau xót như trước, không cách nào giấu đi.
Anh biết cô yêu Cố Duy.
Nếu như không phải là đứa nhỏ không còn, cô và cậu ta cũng không ly hôn nhanh như vậy.
Nếu như đứa nhỏ vẫn còn, quan hệ của họ, còn có dây dưa không ngừng.
Lúc trước, mẹ anh cũng mắng anh:
"Dù con muốn giúp đỡ Đông gia, cũng không cần hi sinh hôn nhân của mình đi! Đông Lôi có tình cảm sâu với Cố tứ. Con dùng hôn nhân che chở cô ấy, không thích hợp."
Anh hút thuốc, uốn nắn: " Hai chữ ‘hy sinh’, dùng không thích hợp, mẹ, phải nói, là con vừa ý cô bé kia rồi."
Mẹ anh nghe liền trừng anh, quát:
"Nói dối!"
Anh đắm chìm trong làn khói, nhàn nhạt hỏi lại:
"Mẹ, con thích nói dối lắm sao?"
Mẹ không nói, vẻ mặt không tin.
Anh phun khói trắng, nói tiếp:
"Đứa nhỏ nhà mình, đều là bảo vật. Mẹ, cho tới nay, là mẹ nghĩ con quá tốt. Hoặc là hiện tại, mẹ có thể thay đổi góc độ mà nhìn xem, con trai của mẹ lúc này chẳng qua là mượn một lý do đường hoàng, rất vô sỉ lợi dụng cơ hội lần này, chiếm đoạt một cô gái nhỏ hơn mình biết bao nhiêu. Đây mới là chân tướng."
Cho nên nói: Cố Duy mắng anh thừa dịp co yếu ớt mà nhảy vào, là rất đúng.