chương 363:
Mùa xuân năm 2014, Ninh Mẫn dẫn theo tiểu Kiệt, Hoành Vi dẫn theo con trai Tử Tử tới thành phố này sống, bắt đầu cuộc sống mới.
Tiểu Kiệt ở chỗ này học tiểu học, Ninh Mẫn thấy câu lạc bộ tập thể hình Hoa Đô tuyển huấn luyện viên, liền đi báo danh, dùng bản lĩnh thật sự của bản thân, thuyết phục tất cả mọi người, đã trở thành một người huấn luyện viên trong câu lạc bộ...
Về phần Hoành Vi thì trở thành lão sư tiếng Pháp trong trường đại học, về phần Tử Tử, các cô mời một bảo mẫu trông coi.
Cuộc sống yên bình trôi qua.
Có một ngày, Hoành Vi nói với Ninh Mẫn: "Anh ta không chết... Cậu không muốn đi xem sao?"
Ninh Mẫn đang gắp rau, đôi đũa dừng ở không trung một chút, lắc đầu.
Hoành Vi hỏi: "Vì sao không đi!"
"Không muốn nhớ lại!"
Cho dù là đau khổ, hay là buồn phiền. Cô cũng không muốn lại nhớ lại.
"Cậu với anh ta, còn không có ly hôn!"
Sau khi ăn xong, lúc rửa chén, Hoành Vi nhắc nhở.
Trên pháp luật, bọn họ vẫn là vợ chồng.
Ninh Mẫn rửa chén, bình tĩnh trả lời:
"Đời này, mình không có ý định tái hôn!"
Vì vậy, không ly hôn, cũng không quan trọng.
Về phần người kia, có muốn tái hôn hay không, đó là chuyện của anh ta.
Nếu như anh ta muốn biết cô ở đâu, không phải là rất dễ dàng.
Hoặc là, cho tới bây giờ anh ta đã biết rõ. Chỉ là không có tìm đến.
Không tìm cũng đúng. Lòng của cô đã thành tổ ong, mà anh ta lên máy bay, lại không có thể cứu con gái của mình, mặc dù lựa chọn một mạng, trong lòng sợ cũng đã hết hi vọng nhìn thấy.
Hai người như vậy, không có khả năng lại đi đến ở cùng một chỗ.
Ninh Mẫn nghĩ rồi, đời này, nuôi lớn tiểu Kiệt, là đủ rồi.
Thời gian là nhợt nhạt như vậy, nhưng trong cái nhợt nhạt này, bởi vì có tiểu Kiệt, bởi vì có Hoành Vi, bởi vì có Tử Tử, lòng lạnh như băng của cô, còn có thể lộ ra vài tia ấm áp.
Cuộc sống không coi là gian khổ, cũng xưng không có giàu sang, các cô dựa vào bản lĩnh của mình, tay làm hàm nhai, không cần có quan hệ quá phức tạp, chỉ cần mỗi ngày đi qua con đường thực tế. Nhiều tiền ít tiền, một người chết, cái gì đều là yếu ớt, giả dối, quyền lợi quyền hành lợi ích, vừa nhắm mắt, chính là trống không.
Cô muốn có được một tâm tình bình tĩnh.
Cầm tiền lương thật sự trong tay, đã dạy những người thiện lương kia một ít kỹ thuật tự vệ. Đi đường cũng không sợ nữa.
Cho tới bây giờ cô không nghĩ tới, một ngày kia, con gái của mình còn có thể xuất hiện ở trước mặt, từng đứa một quỳ gối trước mặt cô, nhiệt tình ôm cô, miệng luôn gọi cô: "Mẹ" .
Cô chưa bao giờ dám hy vọng xa vời, đứa nhỏ mà lòng cô tràn đầy chờ mong, cũng là bé con vừa mới ra đời đã bị cô xem nhẹ, hai năm sau, vậy mà lớn lên có bộ dáng đáng yêu như vậy, quấn lên cổ của cô, không chút nào sợ người lạ dính trên người cô.
Từ khi thanh tỉnh, mỗi đêm tỉnh mộng, nước mắt ướt đẩm gối, đều bởi vì mơ tới tình cảnh thê thảm của bọn nhỏ tại bị nổ thành mảnh vỡ, cô muốn cứu, mà cứu không được, chỉ có thể âu yếm nhìn bọn nó, bị nổ tung…....
Cô cho rằng, ông trời là quá ghen ghét cô được hạnh phúc, vì vậy, mới có thể trong thời gian mấy ngày đó, thu hồi lại tất cả hạnh phúc của cô, đánh cô rơi vào tầng mười tám địa ngục.nguồn đọc nhanh nhất và dịch nhanh nhất truy cập vào : th.i.c.hdoctruyen.com
Hai năm qua, cô phát hiện, ông trời vẫn còn chiếu cố cô, cuối cùng đã trả ba đứa bé cho cô...
"Sao các con lại không có việc gì..."
Ninh Mẫn ôm bé con, nước mắt tràn đầy hai mắt, ngơ ngác nhìn về phía Cố Đan. Giờ khắc này, cảm giác của cô giống như đang trong mơ. Không, mặc dù đang trong mơ, vẫn đoàn tụ vui vẻ như vậy, cũng chưa bao giờ xuất hiện qua.
"Việc này nói rất dài dòng. Chúng ta có thể trở về đi từ từ nói!"
Hai năm không thấy, Cố Đan cao không ít, so với cô còn cao hơn, thiếu niên mười sáu tuổi, đang trong thời gian trổ mã, giọng nói thay đổ, râu ria đã dài.
Ninh Mẫn thật xin lỗi giải thích với các học viên giải thích trong nhà có chuyện, hôm nay chỉ có thể học tới đây.
Rời khỏi trung tâm tập thể hình Hoa Đô, Ninh Mẫn đột nhiên hỏi:
"Các con làm sao tới được đây?"
Bọn họ cũng không thể nào là từ trên trời rớt xuống.
Hoắc Đan cười cười:
"Là chú Đông đưa tụi con tới đâu!"
"Phải đó, là ba! Ồ, ba đâu..."
Vãn Vãn chạy ra đi nhìn quanh, sao không thấy ba đâu... Xe cũng không có ở đây.
"Vừa mới còn ở đây!"
Vãn Vãn rầu rĩ nói: "Như thế nào không nói tiếng nào bỏ chạy không thấy bóng dáng rồi?"
Hoắc Đan xoa xoa đầu Vãn Vãn, đưa tay lấy tờ chi phiếu từ trong túi ra đưa cho Ninh Mẫn:
"Dì Ninh, đây là tấm thẻ chú kêu con chuyển giao cho dì."
Ninh Mẫn kinh ngạc nhìn, thẻ này, cô rất quen thuộc. Đã từng, cô cầm thẻ này cho ba mua ghế dựa mát xa, mua đồ dùng bé con khi chưa sinh, cũng xoát qua khi ăn bữa tối xa xỉ...
Anh nói, anh có rất nhiều tiền để mua sữa bột, những số tiền này sẽ đem tập hợp đến tấm thẻ. Anh là thẻ chủ, cô thì là thẻ phó.
Anh nói: "Anh kiếm tiền, nuôi gia đình, một người tiền kiếm được rồi, người một nhà lo cho gia đình."
Hai năm trước, lúc rời đi, thẻ này bị cô để lại biệt thự Lâm Đặc.
Hôm nay, nó lại trở về thế giới của cô, xuất hiện nơi cô chạm tay là có được.
Điều này nói lên cái gì.
"Có ý tứ gì?"
Ninh Mẫn không có nhận.
Hoắc Đan cầm tay cô lật lên, đặt tấm thể vào trong lòng bàn tay cô:
"Chú Đông nói, chú đã giao ba đứa bé cho dì rồi, xin dì chăm sóc tốt cho bọn nó. Hiện tại, cô là mẹ bốn đứa bé, tiêu dùng khẳng định rất lớn. Tấm thẻ này để lại cho dì, nên dùng thì dùng, đừng nghĩ không cần... Tốt rồi, nhiệm vụ của con đã hoàn thành."
Hai tay thiếu niên chọc vào túi, huýt sáo, đi ra bên ngoài.
Buổi tối, Ninh Mẫn đem thẻ này đưa cho Hoành Vi nhìn.
Hoành Vi tự nhiên thấy mấy đứa nhỏ lia, cô không cần nghĩ cũng biết Ninh Mẫn vui như thế nào. Nhìn xem Ninh Mẫn bị bọn nhỏ vây quanh, nét mặt luôn tươi cười, cô đã cảm thấy, mùa đông đóng băng của Ninh Mẫn, muốn qua rồi.
Nếu là hai năm trước, Ninh Mẫn bài xích trẻ con, là vì oán bởi vì hận, nhưng hai năm sau, nàng gặp lại hài tử, chỉ cần có được bảo bối cô rất vui sướng.
Những tâm tình phức tạp kia cũng đã tản đi.
Thấy tấm thẻ này, cô càng thêm khẳng định, mùa xuân tươi đẹp thuộc về Ninh Mẫn rất nhanh liền sẽ đến.
Cô gõ gõ tấm thẻ kia, nói:
"Đông tiên sinh là muốn để đứa nhỏ đến buộc cậu lại."
Anh ta giao con ra, là muốn cho cô ấy mềm lòng, sau đó, anh ta từng chút từng chút thâm nhập vào.
Ninh Mẫn nhíu mày, đối với người đàn ông kia, căn bản không cách nà quên được.
“Mình yêu không nổi nữa!"
Cô cúi đầu nói.
Hoành Vi nhíu mày nhìn, cũng không nói gì với cô nữa.nguồn đọc nhanh nhất và dịch nhanh nhất truy cập vào : th.i.c.hdoctruyen.com
Có thể yêu lại hay không, phải đợi Đông tiên sinh phát động thế công, mới có thể chân chính xác định.
Tối hôm đó, Ninh Mẫn ngủ trên đất cùng bốn đứa bé. Một bên là hai đứa con gái, một bên là hai đứa con trai, bọn nó ở trước mặt cô nháo, cười, để cuộc sống nhợt nhạt của cô lại lần nữa xinh đẹp có màu sắc, triong thế giới im ắng của cô lại lần nữa tười cười sáng lạn.
Đêm hôm đó sâu vắng người, cô ôm lấy đầu, tham lam nhìn vẻ mặt bọn họ ngọt ngào ngủ, lần thứ nhất, không gặp ác mộng, trong mộng thấy được Đông Đình Phong, ôn nhu hôn cô.
Hừng đông, cô hôn bọn nhỏ đến khi tỉnh lại, nghênh đón cô chính là tràn đầy dáng tươi cười, mềm ôm.
Hạnh phúc, giống như lại chiếu cố cô.
Ninh Mẫn không có nhìn thấy Đông Đình Phong, người đàn ông này đưa con tới cửa, liền không có xuất hiện, cũng không có điện thoại cho cô. Giống như anh chưa từng tới.
Nhưng trên thực tế, anh đã tới. Đưa đến đồ cô đánh mất.
Một tuần lễ, cô cùng bốn đứa bé gần nhau cùng một chỗ, mỗi một ngày đều vui vẻ như vậy, vui vẻ đến khiến cô cảm thấy như đang trong mơ.
Chủ nhật, trời vô cùng ấm áp, bốn đứa bé trong phòng khách chơi ấc, cô bận rộn trong phòng, chuẩn bị món cơm tàu, Hoắc Đan lại thăm bọn họ, giống như vị thần thủ hộ. Hoành Vi để tiểu Tử Tử chơi cùng bọn nhỏ, vào phòng bếp hỗ trợ, thỉnh thoảng đi ra ngoài chăm sóc một cái.
"Mẫn Mẫn, cậu... cậu mau tới đây... Có khách quý đến..."
Giọng nói Hoành Vi kích động ở bên ngoài kêu lên.