Chương 324
Trở về phòng, vốn muốn đi tắm, lại nhìn đến phòng trẻ con bên kia, còn chưa có tắt đèn, cô quay trở lại, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn đến hai cái giường nhỏ song song, ở giữa có lối đi nhỏ, hai khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đều đã nằm trong chăn. Gương mặt Tiểu Kỳ ửng đỏ, Vãn Vãn thì nhỏ nhắn có phần trắng trẻo, may mắn gần đây được điều trị tương đối có hiệu quả, phần nào làm cô yên tâm.
Cô cúi xuống hôn một cái trên mặt tiểu Kỳ, Tiểu kỳ thấy vậy liền mở tròn mắt, lẩm bẩm một tiếng:
"Mẹ, mẹ muốn ngủ với con sao?"
Giọng nói mơ hồ yêu kiều ngọt ngào, làm tâm tình Ninh Mẫn Mẫn thả lỏng một chút.
"Không, mẹ đến xem con, ngoan ngoãn ngủ đi!"
"A...!"
Đông kỳ ngáp một cái, tiếp tục ngủ.
Cô lại đến bên Vãn Vãn, vuốt ve mái tóc con bé, nở nụ cười.
Thời điểm này, cô không dám nghĩ làm sao một ngày lại trở thành mẹ của hai đứa trẻ - - a..., không, là ba đứa bé chứ, trong bụng còn một bảo bối...
Ngồi ở bên giường, nhìn bọn nhỏ ngủ say như vậy, vừa vặn chỉ là nhìn, mà sao đã thấy say rồi.
Đúng, trong lòng cô có chút dũng khí kiêu ngạo, vì có được một người đàn ông như vậy, nghĩ muốn cổ vũ.
Cô không đi ngủ, mà lại đi xuống lầu, mẹ và Lôi Lôi đã ngủ, dưới nhà yên tĩnh, lòng của cô cũng yên tĩnh theo, đột nhiên sinh ra một cảm giác bình an.
Rót một chén nước ấm, cô ngồi trong phòng khách chờ, trong đầu tất cả là hình ảnh người đàn ông với tác phong, thần thái nhanh nhẹn.Nhớ đi nhớ lại, nghĩ tới ngày ấy bọn họ từng ân ái... Cảm giác khắc sâu, giống như vừa mới xẩy ra, mà làm cho người ta mặt đỏ bừng, nóng lên.
Uh`m, chắc là uống nhiều nước nóng qua, nên trên người mới nóng như vậy.
Không lâu sau, nghe tiếng Bentley tiến vào cổng, cô bước ra nhà để ô tô.
Đông Đình Phong mở cửa gara bước vào, thấy cô liền đi tới ôm chặt lấy cô.
Ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ cô, anh cúi đầu, cười nói:
"Oa, muộn thế này mà vẫn chưa ngủ?"
"Không ngủ được, nhớ anh!"
Người đàn ông lui ra nhìn cô mặc váy vàng nhạt, tóc dài buông xuống, rất xinh đẹp, nhất là ánh mắt lấp lánh, so với đèn flash vẫn còn sáng hơn một vài phần, chứa nhiều tình cảm quyến luyến, trái tim của anh mền ra.
"Mặc như thế này, cũng không sợ lạnh! Đi, về phòng đi..."
Anh ôm lấy eo của cô, ga ra bên này hơi lạnh, nếu bị cảm sẽ không tốt.
"Chờ một chút!"
"Làm sao vậy?"
"Em nghĩ muốn hôn anh! Quá muốn!"
Cô nói xong, duỗi hai tay ra, đẩy anh đến cửa xe, ôm lấy cổ anh, tiện đem đôi môi của mình dán sát vào môi anh.
Môi của anh có phần hơi lạnh, nhưng cực kỳ mềm mại, mềm mại để cho cô nghĩ hung hăng muốn cắn nhưng lại không nỡ, đành phải mút, mút chặt môi của của anh hắn, cùng lưỡi anh dây dưa, hút hết dưỡng khí của anh, mãi cho đến khi hai người cùng thở hổn hển mới buông ra...
Cô muốn chứng minh cái gì?
Người đàn ông này là của cô?
Tùy ý bắt nạt?
Đúng là như vậy.
Cô rất muốn bắt nạt anh.
Này loại tâm tình, quá hưng phấn, quá kỳ quái rồi !
Sau đó, cô nở nụ cười!
Anh cũng cười, lấy tay đan vào tay cô, trêu đùa nói:
"Bướng bỉnh! Có chuyện gì mà vội vàng vậy? Uh`m, như vậy có phải là hơi mất lịch sự không..."
Cô cau mặt nhéo anh một cái.
Tâm trạng nhộn nhạo, nhịn không được nói:
"Đi nhanh, chúng ta trở về!"
"Không, em muốn đi bộ trong vườn một chút! đi theo em!"
Cô thật chán ghét.
"Đêm hôm khuya khoắc, đi dạo làm gì? Được rồi được rồi... Liền một lát... Trong xe có chăn, khoác..."
Hiện tại, cô thích ngủ, thường thường một hồi không nói lời nào, liền có thể ngủ, cho nên, bên trong xe, anh cố ý chuẩn bị một chiếc chăn rất đẹp.
Anh xoay người đi lấy chăn nhung có hình các ngôi sao, gập đôi lại, làm như một dạng áo choàng, khoác lên vai cô, sau đó nhẹ nhàng nâng bộ tóc của cô ra ngoài, có vẻ rất cẩn thận. Ninh Mẫn Mẫn cảm thấy trong lòng rất ấm áp, ôm lấy người đàn ông này, lại hôn một cái, rất vui vẻ:
"Trời hôm nay thật là đẹp! Anh xem, trăng tròn rồi..."
Ánh trăng rất sáng.
"Hôm nay 13 rồi !"
Anh thoáng qua, nhìn ánh trăng và nhìn vẻ đẹp của cô.
"Mười ngày nữa là đám cưới..."
Anh ôm lấy eo của nàng, từ từ đi về phía con đường mòn lát sỏi, thấp thoáng có mùi hương hoa từ nhà kiếng thổi tới:
"Ngày mai chúng ta đi thử áo cưới, chụp hình cưới, đem hai bảo bối chụp chung. Không cần đi xa, chụp ngay tại Đông viên này..."
"Nhất định phải chụp sao?"
Cô hỏi.
"Cả đời có một lần, phải chụp, anh vui... Anh phải chụp một cái ảnh gia đình thật đẹp, để cho bọn Thần Huống tức chết ..."
Anh nói rất đắc ý.
Cô cong miệng cười: "Tự mãn!"
"Nào có!"
Anh kéo cô đến gần, nâng cao mặt cô lên, mê muội nhìn.
"Vợ ah!"
Anh gọi – một cảm giác rất đặc biệt.
Cô cảm thấy nổi da gà, không thích kiểu xưng hô này.
"Gọi kiểu nghiêm túc như vậy, có ý gì?"
"Muốn mời em nhảy một điệu!"
"Hôm nay không phải sinh nhật!"
Cô nói, xấu xa nháy mắt mấy cái.
Anh cười nhẹ một tiếng, nâng eo của cô lê, bắt đầu khiêu vũ, hai bóng chồng lên nhau, nhẹ nhàng chậm rãi kéo dài trên mặt đất.
"Ngày đó nhìn thấy em, cảm giác cũng rất kỳ diệu!"
Anh nhớ lại, nhẹ nhàng nói:
"Cùng em khiêu vũ, cũng không nghĩ muốn dừng lại!"
Ninh Mẫn Mẫn cũng nhớ về thời điểm đó: "Em còn chưa từng khiêu vũ với anh. Khi đó, em còn tưởng rằng anh thích cô gái tên là Hàn Tịnh..."
"Tại sao nghĩ vậy?"
"Nếu không thích, sao anh quấn lấy không bỏ ra?"
Đông Đình Phong nghĩ nghĩ, chuyện hiểu lầm này quả là đúng gặp họa lớn:
"Ngày đó, anh cảm thấy cách nói năng, cử chỉ của Hàn Tịnh không giống như bình thường, uh`m... Được rồi, anh thừa nhận, khi đó, anh bị hấp dẫn... Hiện tại chứng minh, hình dáng giống nhau nhưng chỉ có em mới khiến cho anh thích thú. Bà xã ah, em và anh duyên phận thật sự là không ít... Em nói có phải hay không?"
Đúng vậy a, duyên phận này, thật sự là sâu sắc!
Cô tựa đầu vào vai anh, anh ôm trọn lấy cô, từ từ khiêu vũ cùng ánh trăng trong vườn.
"Đông tiên sinh, hôm nay biểu hiện không tệ!"
"Cho nên, nụ hôn vừa rồi đó là một phần thưởng!"
Anh cười hỏi.
"Em thật sự có chút bối rối, làm thế nào anh có thể làm điều đó? Quả thực sáu năm trước anh đã ly hôn với Hàn Tịnh rồi sao?"
Hôm nay, ở cuộc họp báo rất dũng khí tuyên bố như vậy. Lúc trước, Đông Đình Phong không có nói cho cô bất cứ việc gì. Cô thậm chí không biết kế hoạch của anh sẽ làm gì.
Anh nói, việc này cứ để anh lo, bà xã không cần quan tâm.
Sau đó, cô thật sự không nghĩ đến nữa.
Một lần nữa, anh thật sự đã giải quyết việc này rồi.
"Hao phí mất bao nhiêu trí tuệ, thay đổi mối quan hệ, đùa giỡn sự thông minh..."
Nói rất đơn giản.
"Mọi thứ đều đã qua, đừng nghĩ nhiều nữa. Quan trọng là ..., chúng ta đang mong chờ những ngày tươi sáng đến!"
"Uh`m!"
"Nếu như không trúng cử, chúng ta vẫn lại là kinh doanh!"
"Nếu như trúng cử chỉ sợ nhiều việc sẽ bận rộn hơn... Có thể sẽ ảnh hưởng đến tuần trăng mật?"
Đông Đình Phong trầm mặc một lúc, anh có phần hơi áy náy:
"Em đang mang bảo bảo, không thể đi xa. Tuần trăng mật, chờ em sinh xong và Vãn Vãn cùng phẫu thuật thành công, chúng ta nhà năm người đi có được hay không?"
Ninh nhanh nhạy đi theo im lặng một hồi, từ từ cất bước, sau cùng nói:
"Em thật sự không thích phủ Thủ tướng."
"Chúng ta sống ở Cổ Vân!"
"Em cũng không thích tiếp xúc với giới quan chức..."
"Em muốn tiếp tục sống khép kín."
Ninh Mẫn Mẫn muốn như vậy nhưng phần này không có khả năng, ví dụ như có khách nước ngoài đem gia quyến tới thăm, lẽ nào Thủ tướng phu nhân lại không đứng ra tiếp khách. Khi Hoắc Kiến Quốc còn sống, Nguyễn Nhất Hà ở bên cạnh hỗ trợ rất đắc lực.
"Đừng đem em vào nhà lao là được, mặc kệ như thế nào, em cũng sẽ cố gắng hỗ trợ anh!"
Anh dừng bước, thật sâu liếc nhìn cô:
"Tin hay không, chỉ cần em cố gắng, bất luận là ai, em đều có thể đảm nhiệm."
Cô mỉm cười: "Anh khẳng định, đừng tâng bốc em quá!"
"Không, em luôn luôn như vậy mà."
Năm đó, Hoắc Khải Hàng và nhà họ Hoắc đã đánh mất cơ hội lấy được người phụ nữ này về làm dâu đúng là một tổn thất vô cùng to lớn.
Anh đem cô ôm chặt vào.
Cuối cùng số phận đã mỉm cười với anh, để cho anh chiếm được vật báu vô giá.