Chương 317
Sáng sớm ngày mùng năm tháng ba, trên toàn bộ internet đều có một tin tức:
“Hoắc thiếu người bị tình nghi hút thuốc phiện, một lần nữa bản án cũ, nhìn gia tộc đệ nhất Hoắc Thị như vậy mà lại lạm dụng chức quyền, đi bảo vệ chủ nghĩa..”
Còn lộ ra ảnh hút thuốc phiện, vô cùng rõ nét trước mặt mọi người. bức ảnh này có hình ảnh Hoắc Khải Hàng đang phiêu phiêu hút thuốc phiện, có ảnh đang đè lên người con gái hôn, còn có hình anhr anh để thân trần ngủ, dưới giường quần áo hỗn độn, hình ảnh chén rượu ngổn ngang.
Một loạn ảnh, tố cáo người trong ảnh hoang dâm vô độ, thích rượu mê gái, hình tượng bại hoại gia đình, điều này so với lúc anh nghiêm cẩn tự hạn chế, hình tượng ăn nói có ý tứ trở nên hoàn toàn tương phản, một chuyện ngoài lề chấn động thiên hạ.
Ninh Mẫn dậy muộn, khi nhìn thấy tin tức này, kinh ngạc thật lâu sau mới lấy lại được tinh thần. phản ứng của Đông Đình Phong rất bình tĩnh chuyện này đã trong dự tính.
“Nguyến Nhất Hà sợ là đã bị chọc cho tức chết”
Lúc ăn bữa sáng Đông Lục Phúc nói, xảy ra chuyện như vậy, măt mũi Hoắc gia coi như bị hủy hoại. ninh Mẫn nghĩ không thông nói
“Kỳ lạ, nếu Cố gia nói chuyện này, tại sao không nói ra trước kia, nếu nói ra sớm, sớm có thể lật đổ Hoắc Khải Hàng vì sao tới bây giờ mới nói?”
“Chuyện rất rõ ràng có nội gián bên trong Hoắc gia, chính vào lúc quan trọng sẽ ra đòn chí mạnh”
Đông Đình Phong uống cháo nói. Cứ như vậy Hoắc KHải Hàng chỉ sợ vô duyên vô cớ bị loại trừ , Đông Lục Phúc nhìn cháu trai.
“Trước tiên đừng quản chuyện của người ta, Cẩn Chi à, cuộc họp báo hôm nay con sắp xếp lúc nào?”
“Tám giờ tối nay, a cháo này ăn rất ngon, A Ninh em nếm thử xem”
Anh đang bóc tôm bỏ vào bát của vợ “Nghĩ cách đối phó?”
Đông Lục Phúc rất muốn bổ đầu đứa cháu này ra xem bên trong có cái gì? Đông Đình Phong gật đầu
“Ông cứ chờ cháu, cháu đảm bảo để mọi chuyện đều tốt đẹp, đúng rồi chú Bách đưa má Đông mang cháo đến biệt thự số 10 đi, Đông Tán kia cũng không biết có nhớ ăn uống gì không?”
Má Đông ở bên cạnh nghe tiếng kêu người làm đi chuẩn bị.
Số 10 Đông viên, Đông Tán vẫn luôn canh giữ ở bện cạnh giường, vẫn không nhúc nhích nhìn người mình yêu đang ngủ say. Sắc mặt rất ảm đạm đã một ngày một đêm cô vẫn chưa tỉnh.
Bác sĩ nói không có chuyện gì, vẫn chưa tỉnh, chắc do gần đây không được nghỉ ngơi tốt. Anh nhìn mà đau lòng, nha đầu này rút cuộc đã trải qua chuyện gì mà để mình chật vật như vậy.
Nhớ ngày đó, cô ở trước mặt anh cười tươi như hoa, kiều diễm, khiến lòng anh dong duổi, còn bây giờ, bộ dạng của cô cơ hồ làm anh đau xót rơi nước mắt.
“Về sau, anh sẽ không bao giờ rời khỏi em nữa A Tịnh..”
Anh hôn tay cô, nhớ lại cảnh lúc tình yêu còn nồng nhiệt. những năm tháng đó thật ngọt ngào giống như ở trong nước mật. bây giờ nghĩ lại, khiến lòng anh chua xót như vậy.
Tình cảm lúc còn trẻ rất nhiệt liệt rất chân thành, cũng rất khó quên, cho dù đã trải qua bảy năm nhưng vẫn khắc cốt ghi tâm khó có thể quên, anh biết anh vẫn yêu cô. Nỗi oán hận khi cô quay mình đi lấy chồng kia, nay đã hóa thành tình yêu nồng đậm___ vì con của bọn họ mà trầm luân, thảm hại đến mức này anh sao có thể không yêu.
Tám giờ buổi sáng, Hàn Tịnh tỉnh lại.
Trong nháy mắt như vậy cô không thể phân định, đây là mơ hay là thật. chiếc giường xinh xắn, đèn thủy tinh lấp lánh, đồng hồ tích tắc chạy, cô có thể nghe được thời gian, trước mặt có chút biến dạng, cả thế giới như im lặng bất thường, không vẫn có tiếng động truyền tới,
Như có tiếng chó sủa, có một con chó, đang nhảy lên nhảy xuống, âm thanh rất xa.
Như, có tiếng cười đùa của đứa trẻ, như đang nô đùa cùng chú chó.
Như, mơ hồ có tiếng mở cửa xe…
Như, có tiếng chim ríu rít, làm cho người ta cảm nhận được, hương vị của mùa xuân, xuân đã đến, trái tim cũng vui vẻ hòa nhịp, trên người cũng trở nên ấm áp.
Cô chợt thấy an tâm. Đó là một loại an tâm từ trước đến nay chưa từng có, cô cố gắng nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra, nắm được sợi tóc cô chuyển vòng quanh đầu, cùi chỏ như đụng vào cái gì đó, cô nhìn xuống, hiện ra một gương mặt khôi ngô tuấn tú, mang theo vài phần khẩn trương cùng nhớ mong, âm thanh hơi khan khan của anh vang lên.
“Chúc một ngày tốt lành, người phụ nữ nhỏ của anh”
Cô lại ngẩn ngơ, nhìn chằm chằm, trong đầu lại có cái gì nhoi nhói, dây thần kinh bị kéo căng. Cô vươn tay ra sờ gương mặt kia, ấm áp, là thật
Ý thức của cô hỗn độn, trình tự đại não như hỗn loạn.
“Chúc một ngày tốt lành người đàn ông nhỏ của em”
Câu nói ấy lại tự nhiện theo miệng nói ra. Trước kia bọn họ xưng hô với nhau chính là như vậy, khi anh đến bên cô, hôn cô sau nói: “Từ nay về sau em chính là người phụ nữ nhỏ bé của anh”
Cô ngượng ngùng nói “Vậy anh chính là người đàn ông nhỏ bé của em”
“Người đàn ông nhỏ bé, sao nghe không hợp vậy, … đổi thành to cho anh”
“Em không đổi, anh chính là người đàn ông nhỏ bé của em”
“Muốn ăn roi có phải không?”
“Hi”
Anh cù cô ngứa ngáy, cuối cùng không chịu được cô phải đổi cách gọi. nha đầu này, đừng tưởng nhìn cô nhu nhược, có luc bướng bỉnh lên thì rất bướng bỉnh. Sự quật cường kia anh đã lĩnh hội một lần.
Xa cách nhiều năm như vậy Đông Tán được nghe lại cơ hồ muốn rơi lệ, anh nhìn thật lâu, nghĩ đến khi cô tỉnh lại, nhìn thấy anh sẽ nổi giận, sẽ chạy trốn, sẽ hét chói tai, nhưng cô không có, cô rất im lặng, còn gọi dịu dàng như vậy, sự dịu dàng này có chút bất thường, nhưng dễ dàng nắm lấy trái tim anh.
“Đúng, anh là người đàn ông bé nhỏ của em”
Anh thấp giọng nói, từng chút một đến gần, muốn hôn lên môi cô, nhưng anh sợ cô trốn.
Ánh mắ của cô, trong sáng sáng ngời như vậy, bởi vì gần gũi anh mà lóe ra tia ngượng ngùng, theo bản năng né tránh một chút, nhưng vẫn bị anh gữi lại được.
Môi với răng chạm vào nhau. Thân thể hai người đều dao động. bốn mắt nhìn nhau, liếc mắt đưa tình. Trong hồi ức, những kỉ niệm đẹp ,tái hiện lại.
Trước kia, khi bọn họ hôn môi, anh rất hung hãn, động tác rất xâm chiếm, cuối cùng tùy tiện bộc phát, anh thích cô như con mèo nhỏ cuộn mình trong lòng anh, tùy ý để anh “Khi dễ” hiếm khi anh mới dịu dàng.
Lúc này đây, anh không dám thô lỗ. anh sợ sẽ để lại ấn tượng không tốt, môi và môi cọ sát vào nhau rất lâu,
Cô thì, lúc đầu cứng nhắc sau đó, chuyển mềm hẳn đi, mềm như bông, vòng hai tay ôm, hai gò má có chút hồng hồng, trong trắng lộ hồng, càng khiến cô trở nên xinh đẹp.
Anh lập tức muốn tiến lên, mỗi một lần ở cùng một chỗ với cô, anh đều không kìm lòng được muốn cô, mà cô vĩnh viễn nụ cười ôn nhu khiến anh tùy ý tự tung tự tác.
Mắt của anh lập tức phát hỏa. hô hấp dồn dập, tim đập nhanh. Ngon tay anh run rẩy, kìm lòng không được mà hướng về áo ngủ của cô. Thân thể của cô, anh đã nhìn qua vô số lần, cũng yêu qua vô số lần.
Đã từng đầy đặn hoàn mỹ, sau bẩy năm khi đưa cô từ bệnh viện về, khi thay áo ngủ cho cô anh đã nhìn thấy, trên thân cô đầy vết thương. Đúng vậy có rất nhiều sẹo còn có vết sẹo mới.
Gầy
Rất gầy. lúc nhìn thân thể như vậy anh kích động muốn giết người. anh đi đến phòng đấm bốc, đấm bao cát để phát tiết nỗi phẫn uất trong lòng. Những người đó rút cuộc đã làm những trò gì…lúc này đầu ngón tay của anh chạm vào da thịt nóng bỏng.
Mặt của anh cũng lập tức nóng lên, trên người như có một đàn kiến lửa thiêu đốt, mới đàu chỉ là những đốm lửa nhỏ, khi hôn càng sâu, cảm xúc càng mãnh liệt, ngọn lửa kia càng lúc càng lan ra, tốc độ rất nhanh.
Anh cảm thấy anh không thể khống chế được chính mình, người phụ nữ như con mèo nhỏ đang cuộn mình cọ vào lòng anh, nhiệt liệt như vậy, như đáp trả anh cố vũ anh.
“A Tịnh, A Tịnh…”
Anh gọi, từng chút một đẩy áo ngủ cô ra, hôn xuống dưới.
Đợi khi lấy lại tinh thần, bọn họ đã giao hòa ở chung một chỗ, ánh mắt cô xấu hổ nhìn anh, hai tay dao động trên lưng anh. Kéo họ lại gần nhau, càng thiết chặt hơn, anh di chuyển, cuồng dã, nhiệt tình như lửa, mãi đến khi sảng khoái bùng nổ niềm vui sướng trong cơ thể cô, cô nằm run run trên người anh, nằm sấp không nhúc nhích.
Gặp lại sau lần thân mật đầu tiên, bọn họ vẫn ăn ý như trước. anh ôm chặt cô trong lòng vui sướng.
Giờ phút này Đông Tán không biết đang có một trận phong ba bão táp đang kéo đến tập kích bọn họ: Hàn Tịnh, ôn hòa thuần hậu lúc này, chỉ là kết quả ý thức đại não sản sinh ra hỗn loạn mà thôi.