Chương 304
Tháng 2 năm 2012, lặng yên trôi qua.
Hai tuần cuối cùng của tháng này, Nội bộ Đông Ngải xảy ra một vài sự kiện.
Sự kiện thứ nhất: Đệ Nhất Gia tộc ở Đông ngải; Hoắc đại tiên sinh là Hoắc Trường An cùng Quý Như Tịch chính thức ly hôn.
Hai người chia tay trong hòa bình.
Cuộc hôn nhân 32 năm, cuối cùng đã kết thúc.
Chuyện này làm cho Hoắc lão phu nhân- Nguyễn Nhất Hà rất tức giận.
Mọi người đều biết, Quý Như Tịch là phụ tá đắc lực của Nguyễn Nhất Hà.
Tập đoàn Hoắc thị vốn là tập đoàn tài chính Nguyễn thị trước đây. Nguyễn Nhất Hà là người lãnh đạo cao nhất của tập đoàn. Năm đó khi Hoắc Trường An cưới Quý Như Tịch, ông được nhận từ mẹ 30% cổ phần công ty. Nhưng số cổ phần này, đều mang tên vợ ông. Mấy năm nay lợi tức từ số cổ phần đều do Quý Như Tịch nắm giữ. Mà thu nhập của Hoắc Trường An chủ yếu có được là từ tiền lương làm bộ trưởng.
Sauk hi ly hôn, lợi tức từ cổ phần đều chuyển sang cho Quý Như Tịch.
Đến cả cổ phần công ty: một nửa do Hoắc Khải Hàng thừa hưởng, một nửa do Quý Như Tịch nắm giữ.
Hoắc Trường An cũng để lại cho bà ta rất nhiều cổ phần, lấy danh nghĩa ông mua ở mấy công ty bất động sản. Chỉ giữ lại cho mình một biệt thự nhỏ đã mua ba mươi hai năm trước.Sau khi ly hôn, Hoắc Trường An hầu như không lấy bất cứ tài sản gì.
Tất cả mọi người đều biết, Hoắc Trường An và Quý Như Tịch là một đôi vợ chồng trên danh nghĩa, mà có thể kéo dài đến 32 năm thật sự là một kỳ tích. Chỉ là mọi người không biết tại sao Hoắc gia lại lựa chọn ly hôn vào thời điểm này-trước cuộc bầu cử. Đối với các cuộc bầu cử mà nói, không thể coi đó là một quyết định khôn ngoan.
Hoắc Trường An làm quan liêm chính, đồng nghiệp đều thấy rõ; Đời sống cá nhân rất nghiêm túc, cũng không tranh giành quyền lực, bản thân trong sạch. Hiện giờ ly hôn, đã làm cho uy tín có phần bị giảm sút.
Ông cố ý ly hôn, ngay cả Hoắc lão phu nhân - đức cao vọng trọng ra mặt, cũng không ngăn cản được ông. Cuối cùng vẫn là ly hôn.
Cuộc ly hôn ngày đó, khiến tập đoàn tài chính Hoắc thị tại thị trường chứng khoán giảm mạnh.
Sự kiện này vẫn còn đang nóng hổi. Ngay sau đó, Hoắc Trường An mở cuộc họp báo. Tuyên bố trước truyền thông sẽ rời khỏi cuộc tổng tuyển cử. Đồng thời, ông chính thức đề cử Đông Đình Phong là ứng cử viên tổng thống với quốc hội.
Đông Đình Phong quả thật là một nhân vật có ảnh hưởng rất lớn, nhưng anh chưa bao giờ tham gia chính trị, không có bất cứ chức vụ gì dù là nhỏ nhất ở chính phủ. Không căn cứ gì mà cứ như vậy xuất hiện, để thay thế bổ sung người được đề cử, làm chấn động cả nước.
Trong lịch sử ở Đông Ngải, Hoắc Kiến Quốc từng lấy tư thế ngựa ô để trở thành người đứng đầu Đông Ngải.
Nhưng khi đó, Hoắc Kiến Quốc có một chút địa vị chính trị.
Nghiêm túc mà nói Đông Đình Phong chỉ là một thương nhân mà thôi.
Đáng ngạc nhiên, đề nghị đó lại chiếm được sự ủng hộ của đa số cử tri.
Có lẽ phụ thuộc vào mối quan hệ của Đông Đình Phong với phương tiện truyền thông suốt mười năm qua - - không có vị trí trong chính phủ, nhưng lại kết bạn với không ít các bộ trưởng, những người đó đều đối với ông trùm Truyền Thuyết một lòng một dạ, rất có cảm tình.
Vào một ngày. Ở nội thành, Đông Lục Phúc nhận được điện thoại của chủ tịch quốc hội, chủ tịch quốc hội tỏ rõ quan điểm, hỏi:
" Ý đồ của Hoắc bộ trưởng như vậy, không biết Đông Đình Phong tiên sinh có chấp nhận phần tiến cử như vậy không... Nhưng mà, có thể hội đủ điều kiện hay không còn phải do quốc hội bỏ phiếu quyết định."
Đông Lục Phúc trả lời:
"Cung kính không bằng tuân mệnh!"
Vào bữa tối, mọi người Đông gia đều có mặt, Đông Lục Phúc cùng Đông Đình Phong và Ninh Mẫn Mẫn nói đến chuyện này.
Đông Đình Phong nghe xong, ngồi im một hồi, lau miệng, đứng lên, liếc nhìn gương mặt bình tĩnh của vợ. Trước mặt mọi người, vuốt ve đỉnh đầu của cô, vô cùng quý trọng, rồi sau đó mới ngẩng đầu trả lời:
"Ông nội, con hứa với A Ninh. Cả đời này, chỉ theo kinh doanh, không theo chính trị. Ngày mai con sẽ đến quốc hội giải thích chuyện này..."
Ninh Mẫn Mẫn thâm sâu liếc nhìn chồng, không có phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Thật sự cô không thích chính trị. Quá mức phức tạp. Không thể sống đơn giản.
Các trưởng bối im lặng thật lâu.
Đông Lục Phúc uống hết bát canh trên tay, nói: "Việc này, cần suy nghĩ kĩ đã."
Đúng lúc này Cúc Hoa nhẹ giọng khuyên anh: "Hãy thử. Nếu bản thân có tham vọng, có cơ hội này hãy phát huy, cũng là để năng lực được khẳng định... Cũng là do quốc gia may mắn."
Nhị Thúc nói lời thấm thía khuyên anh: "Nam nhân chí ở bốn phương, theo thương, không bằng tham chính."
Tam Thúc ý vị sâu xa khuyên hắn: "Nếu cự tuyệt tổng tuyển cử, Cố Gia mà thắng được, chúng ta sẽ rất khó khăn."
Chung Đề cẩn thận có ý tốt khuyên anh: "Hãy kế thừa ý nguyện của cha cháu đi, vậy là cháu đã hoàn thành sứ mệnh của người con trai."
Đông Đình Phong nhàn nhạt cười, cúi đầu nhấm nháp chút rượu.
Ninh Mẫn Mẫn biết anh có chút tâm tư.
Đàn ông đều có tham vọng.
Đây là một loại bản năng trời sinh.
Không có tham vọng là không có niềm đam mê.
Đàn ông đối với quyền binh, đều có một loại đam mê bẩm sinh.
Đây là liên quan đến sự phát triển của nền văn minh của con người -
Quá trình tiến hóa của con người, một người duy nhất để có thể nắm quyền lực trong tay, thường là thông qua đấu tranh cho lợi ích của họ.Trong quá trình này, kẻ mạnh được người kính trọng; kẻ yếu hay đầu hàng, hoặc bị đuổi đi, hoặc là chờ đợi cái chết.
Mối quan hệ thứ bậc bắt đầu dần dần được hình thành.
Càng là người đàn ông mạnh mẽ, lại càng có thể có được nhiều sự giúp đỡ hơn, đó là quy luật của tự nhiên.Vì vậy, những người đàn ông nhận được sự trợ giúp, sẽ không ngừng chiến đấu.
Sự phát triển của nền văn minh hiện đại, là một biểu hiện của quyền lực.
Trong mắt Ninh Mẫn Mẫn, quyền lực là một điều đáng sợ.
Nó cực kỳ hấp dẫn, có thể làm cho người ta bán rẻ linh hồn.
Đương nhiên, đây chỉ là mặt trái của nó.
Một người có trách nhiệm, có thể sử dụng chính xác quyền lực của mình, đưa đất nước tới sự thịnh vượng.
Vào buổi đêm, Ninh Mẫn Mẫn nói với anh một câu:
"Em không muốn anh tham gia chính trị, nhưng nếu anh nghĩ muốn tiến hành một phen đổi mới cho Đông Ngải thì anh nên làm. Đừng băn khoăn vì em, như một người vợ, về sau em sẽ toàn tâm toàn ý hỗ trợ anh. Làm người đứng phía sau kiên định nhất, mà không phải là vật cản của anh."
Đông Đình Phong ôm cô thật chặt vào trong ngực.
Anh suy nghĩ hai ngày, cuối cùng đã đồng ý.
Sự kiện thứ ba, vợ cựuThủ tướng -phu nhân Nguyễn Nhất Hà, là một đại biểu quốc hội, hết lòng ủng hộ Hoắc Khải Hàng ứng cử vào chức vụ thủ tướng, và cùng với Đông Đình Phong – là hai ứng viên dự bị sẽ phải được quốc hội bỏ phiếu thông qua, để xác định tư cách ứng cử.
Sự kiện thứ tư: Đông Đình Phong chính thức tuyên bố ra ngoài hôn sự của mình: Ngày 16 tháng 3 chính thức cử hành lễ kết hôn. Bởi vì đang xây biệt thự ở khuôn viên nhà họ Đông, nên bọn họ sắp xếp phòng tân hôn ở vườn Tử Kinh.
Một loạt các sự kiện liên tục diễn ra vào nửa cuối tháng hai ở Đông Ngải. Mọi người đều rất ngạc nhiên, Hoắc Trường An li hôn nhanh như vậy là có mục đích gì? Người ta nói rằng, ông cũng có ý định từ bỏ chức vụ bộ trưởng.
Mọi người cũng đang suy đoán, không biết nhân vật đệ nhất Truyền Thuyết trong giới kinh doanh, trong vòng bỏ phiếu tại quốc hội, có thể thắng được phe của cựu Thủ tướng – người mà đã giới thiệu Hoắc đại thiếu gia ứng cử không?
Công chúng cũng tò mò muốn biết rõ về người phụ nữ không có danh tiếng kia, làm sao có thể có tư thế” Gió lớn để cuốn lá rụng”, thu phục được đại thiếu gia nhà họ Đông lạnh lùng, lãnh đạm như vậy?