Chương 252
“Cách này, làm sao mà cậu nghĩ ra vậy?”
Hoành Vi kì quái nhìn chằm chằm nhìn cô nhìn một hồi rất lâu:
“Nhìn vẻ mặt này của cậu, sợ là cậu, ngay cả bản thân mình cũng không phục.”
Chính xác là như vậy.
Nhưng cô cắn cắn môi, còn cãi chày cãi cối:
“Làm sao không thể được? lúc ấy cũng không có trang thiết bị DNA...”
“Hoắc Kiến Quốc sẽ không ngu xuẩn tới mức nhận nhầm con cháu của chính mình”
Hoành Vi bình tĩnh nhắc nhở: “Bọn họ chắc chắn có biện pháp để xác định. Cậu cũng đừng có nghĩ lung tung!”
Ninh Mẫn nghe thở dài một tiếng, đôi lông mày nhăn lại, có chút giận dữ:
“Ai, mình đang nghĩ tới dòng máu chảy trong người Vãn Vãn có một phần tư huyết thống của Quý Như Thương, đã cảm thấy cả người bực bội kịch liệt..”
Người đó đã sát hại các đội viên của cô, cô không thể chịu được con gái của mình và loại người này có quan hệ huyết thống. Hoành Vi ôm cô
“Làm sao không thoải mái, cũng không thể bóp méo sự thật này, máu của Hoắc Trường An không thể lừa người được, Ninh cậu đừng để tâm chuyện vụn vặt .”
Cũng phải. Nhóm máu gấu trúc , chỉ người HOắc gia mới có.
Cô nhéo nhéo lông mày. Biểu tình này của cô ở trong mắt Hoành Vi, lý giải thành một loại vướng mắc rối rắm đối với một người nào đó, cô ấy liền nắm tay cô:
“Đi, nếu cậu đã không yên tâm về hắn, chúng ta đi ra ven biển. Trên đường nói về chuyện của Cố Hiểu.... đúng rồi, cậu gọi điện cho mẹ cậu qua đây giúp một tay”
“Thật sự phải đi sao?”
Ninh Mẫn nhíu lông mày, không nhúc nhích, đầu dựa vào vai Hoành Vi, lười biếng suy nghĩ một chút , mới nói. Cô ấy nhéo mặt cô, hung hăng nhéo thật đau, như muốn kéo mâu thuẫn của cô vậy
“Gặp mặt rồi thế nào?”
“Có thể nói rõ tình cũ chưa đứt được không....Tình vẫn còn ở trong tim, còn dựa vào tinh thần vấn vương của cậu. Chỉ cần cậu muốn buông, cho dù có gặp mặt hay không cũng không khác nhau. Nếu cậu không muốn buông, cho dù không gặp mặt, nó vẫn tồn tại như trước, sau đó, còn có thể làm phiền cậu cả đời”
“Mình hỏi cậu rút cuộc cậu yêu ai?”
“Chuyện này cậu rút cuộc hiểu rõ không?”
“Ai, phiền toái, đừng lấy đứa trẻ trong bụng làm cái cớ, cũng đừng lấy cái chết của tổ Liệp Phong làm văn vẻ... đứa trẻ không thể trở thành cái cớ duy nhất cho đoạn hôn nhân, tình cảm nếu tan vỡ, hoặc không đủ thâm sâu, đứa trẻ sẽ là vật hi sinh của hôn nhân. Cuộc sống hôn nhân, quan trọng nhất là tình cảm của hai vợ chồng. Bây giờ tỉ suất người ly hôn ở như vậy cũng không ít. Chính vì mỗi người chỉ để ý chất lượng cuộc sống cá nhân. Không thể chấp nhận. Còn về chuyện của tổ Liệp Phong. Có lẽ nhất thời sẽ trở thành chướng ngại tình cảnh của cậu, nhưng thời gian chính là một cối xay đá, có thể đem tất cả chướng ngại vứt bỏ đi...”
Lời nói này rất có đạo lý. Ngón tay Ninh Mẫn vỗ vỗ trên sô pha. “Vậy cậu và Mạc Nghiêu Chi thì sao? Chướng ngại của các cậu có thể vứt bỏ sao?”
Hoành Vi ngẩn ra: “Bây giờ đang nói chuyện của cậu, đừng nhắc tới mình, bây giờ lập tức cho mình một câu trả lời, nhanh, buột miệng trả lời, mới là ý nghĩ thực sự trong lòng cậu..”
“Cẩn Chi cho mình cảm giác an tâm”
Ninh Mẫn ngồi thẳng nhấc tay, trả lời rất lưu loát.
“Đó không phải là kết quả, thái độ của cậu kiên định như vậy, còn sợ gặp mặt sao? Gặp mặt liền giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng câu, cái này và tình cũ không có quan hệ”
Hoành Vi thay cô phân tích mạch lạc rõ ràng. Có đôi khi, chuyện trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường.
“Được, vậy chúng ta đi”
Cô lấy cái áo khoác ngoài, lại dặn bảo mẫu mấy câu, không có kêu mẹ qua, mấy ngày nay mẹ cũng đủ mệt rồi. Đã có bảo mẫu và bảo vệ trông chừng, ở đây sẽ không có vấn đề gì xảy ra.
Hai người cùng nhau đi ra ngoài, trên đường có vài y tá hỏi cô muốn đi đâu, cô trả lời một câu. Hai người đi thẳng thang máy xuống tầng dưới cùng. Hoành Vi ở một bên gọi người chuẩn bị máy bay trực thăng, một bên kéo Ninh Mẫn ra ngoài.
Bóng đêm dần dần bao phủ, hơi lạnh cũng ngày càng lạnh thêm, cho dù đã vào đầu xuân, Quỳnh Thành vào ban đêm, lạnh lẽo như mùng tám tháng chạp trời đông giá rét như trước vậy.
Xe của Hoành Vi đã dừng ở trước cửa, hai người cùng nhau lên xe, lái xe nhanh chóng đem xe tiến vào đường bốn làn, ánh đèn đường lấp lánh.
“Đúng rồi, Cố HIểu làm sao vậy?”
Người này đặc biệt chạy tới, giống như là vì Cố Hiểu.
“Đang muốn cùng cậu nói chuyện này”
“Cậu nói đi”
“Là như vậy, tình huống này mình cũng vừa mới hiểu được, Cố Hiểu từng học sơ trung cao trung lên đại học Quỳnh Thành, lúc đó cô ấy không gọi là Cố Hiểu, mà tên là Đổng Hiểu, cũng có thể nói Hoắc Khải Hàng là học trưởng của cô ấy.”
Kỳ quái, Hoành Vi không có việc gì sao lại nhắc tới thời học sinh của Cố Hiểu.
“Chuyện này với Hoắc Khải Hàng thì có quan hệ gì?”
Ninh Mẫn hỏi lại.
“Cậu nghe mình nói xong đã, Cố Hiểu không phải là cô gái mới mười bốn tuổi sao?”
“Uh”
P/s: ai muốn đọc trước Full với giá rẻ thì liên hệ qua gmail : [email protected]
“Chúng ta suy diễn tới đây, cô ấy có thai lúc nào?”
“Mười sáu tuổi có thai, mười bảy tuổi sinh con”
“Đúng, một chút cũng không sai”
“Là như thế nào vậy?”
“Theo mình biết được, mười bốn năm trước, Hoắc Khải Hàng đã từng có chuyện hút thuốc phiện, nghe nói là bị người ta cho uống thuốc kích thích, liều lượng rất lớn, lúc đó anh và một nữ sinh bị nhốt chung một phòng, những người đó, như muốn thông qua cưỡng bức_ để đem hình tượng tốt đẹp trong mắt mọi người của Hoắc Khải Hàng hủy diệt hoàn toàn, chỉ là sau đó , bọn họ không được như ý, nguyên nhân nữ sinh kia không phối hợp, trốn ra bằng đường cửa sổ...”
Ninh Mẫn mi mắt hung hăng nháy một cái.
“Cậu.... cậu rút cuộc muốn nói cái gì?”
“Mình nghĩ, nữ sinh kia rất có khả năng là Cố Hiểu, đứa trẻ Cố Hiểu sinh mười phần có tám chín phần là con của HOắc Khải Hàng.”
Hoành Vi lớn mật nói ra, hơn nữa còn là phỏng đoán khiến người ta kinh hoàng.
“Chuyện này làm sao có thể?” Ninh Mẫn há miệng thở dốc.
“Mình thấy rất có thể” Hoành Vi nhấn mạnh
“Đầu tiên, thời gian cơ bản ăn khớp, từ lúc xảy ra chuyện cho tới khi Cố Hiểu sinh con, tổng cộng tròn 285 ngày. Vừa đúng chu kỳ phải trải qua 10 tháng mang thai đứa trẻ. Cố hiểu cũng thời điểm đó thôi học.”
Ninh Mẫn bấm ngón tay, vẫn là thật, trong lòng trầm xuống.
“Tiếp theo cũng ăn khớp với tình hình chính trị lúc bấy giờ, lúc đó, vì chuyện thiên tai xử lý không thỏa đáng, cảnh báo bất lực, người và động vật chết dẫn đến chấn động ở khu vực bắc bộ, bày ra một thế cục chưa có từ trước đến nay, lại sắp đến cuộc tổng tuyển cử, ba gia tộc đều tạo thế lực cho chính mình, nếu như có một vụ tai tiếng nhỏ tung ra, sẽ để lại ấn tượng xấu trong lòng công chúng, trực tiếp ảnh hưởng tới cơ hội liên nhiệm của Hoắc Kiến Quốc,”
Ninh Mẫn hồi tưởng lại sự kiện hàng loạt kia có sức ảnh hưởng tương đối lớn xảy ra trong lịch sử của Đông Ngải Quốc, trong lòng bắt đầu rối rắm, lòng bàn tay, ra đầy mồ hôi.
“Còn có chuyện thứ ba, mình đã thấy Cố Hiểu lén lút giấu ảnh hồi nhỏ của Hoắc Khaỉ Hàng,.... bức ảnh nhỏ trên tạp chí”
Lý do cuối cùng khiến mí mắt Ninh Mẫn lộ vẻ tàn nhẫn. Cô không tự chủ nhớ lại lời Cố Hiểu nói với cô trước kia.
“Mình thích một người đàn ông, lần đầu tiên của mình là cho anh ấy, nhưng anh ấy không thích mình”
Lúc đấy cô ấy còn mắt đầy hơi nước nói: “Hoắc thiếu đối với cậu thật không tê, người đàn ông như thế, thân phận như thế, nhân phẩm như thế, trên đời naỳ tìm được mấy người”
Giọng nói ấy mơ hồ mang theo vị ngưỡng mộ. Mà lúc đó trong đầu cô hiện lên ngắt quoãng vài chuyện bẩy năm trước. lúc đó cô và Hoắc Khải Hàng nói chuyện yêu đương, có cùng chụp một vài bức ảnh, đều lưu trong điện thoại.
Có lần cầm về quân đội, lúc lén lút thưởng thức, Cố Hiểu đi tới nhìn cô vụng trộm vui mưng, liên đưa tay lấy điện thoại. Chuyện yêu đương của cô cũng chỉ có Cố Hiểu và Hòa Bình biết.
Cô nhớ rõ , Cố Hiểu sau khi xem xong, cười có chút kì quái, lúc đó vì ngượng ngùng cô cũng không để ý.
Lại về sau, Cố Hiểu và Cung Lạc nghỉ phép, đến Quỳnh Thành, ngày đó , Hoắc Khải Hàng gặp mặt bọn họ, lấy thân phận bạn trai của cô, cùng hai người bạn gái của cô ăn cơm trưa.
Trên bàn ăn Hoắc Khải Hàng chăm sóc cô rất tỉ mỉ. Cung Lạc thoải mái hơn, ngay tại chỗ thổi phồng trái tim biểu hiện xem thế là đủ. Cố Hiểu thì lại liên tục nhìn đến thất thần. Sau đó cô hỏi cô ấy vì sao há hốc mồn , câu giải thích của cô ấy là “Ở trong mắt mọi người, Hoắc thiếu là người bình tĩnh nghiêm cẩn , làm cho người ta cảm giác cao không thể với tới được, nhưng hôm nay chúng tôi được thấy một Hoắc thiếu hoàn toàn không giống như vậy, làm điên đảo hình tượng trong ấn tượng của chúng tôi. Khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng được”
Bây giờ nghĩ lại khi đó cô ấy ánh mắt buồn bã, Ninh Mẫn đột nhiên cảm thấy, trong cái cảm xúc ấy hàm chứa bao nhiêu đau khổ khôn xiết.
Nước mắt, từng chút một rơi ra trên mặt cô, cô hung hăng lấy tay lau sạch, lòng vẫn run rẩy. Trời ạ, nhiều năm như vậy, tại sao cô không phát hiện ra sự khác thường trong đó. Cô đã yêu sâu đậm người đàn ông này, cũng chính là người yêu ẩn sâu trong lòng người bạn tốt,.....lại còn có thể là cha của con cô ấy.
Lúc mà cô đang vui mừng hưởng thụ sự ngọt ngào mà tình yêu mang đến, thì người bạn tốt của cô đang phải chịu đựng đau khổ, còn luôn phải gượng ép nở nụ cười với cô.
Trời ạ, chuyện này đối với Cố Hiểu mà nói tàn nhẫn cỡ nào....nhiều năm như vậy Cố Hiểu làm sao chịu đựng được như vậy?
Không, không đúng, sự nhẫn nại của cô ấy, quả thật là vì còn chú ý tới tình bạn của bọn họ sao? Chỉ sợ chưa chắc.
Cô khẳng định là cô ấy có tính toán. “Quay đầu, đi qua bên Cố Hiểu”
Cô cúi đầu nói một câu, vội vàng muốn chứng thực. lái xe nhìn xem ý kiến của Hoành Vi, Hoành Vi gật đầu, xe vòng vo một đoạn, đi đến tiểu khu Đổng La Loan.