chương 160 :
Anh cười, cười ý vị thâm trường.
Mặt của cô liền đỏ lên.
Cùng ở một chỗ … rất có thể lại phát sinh chuyện.
"Đi thôi!"
"Ân!"
Cô đi vào phòng tắm trước, anh tắm sau.
Chờ anh tắm xong ra ngoài thì cô đã không còn trong phòng, anh mặc vào bộ đồ ngủ, đi ra ngoài thấy cô đang đứng ở gần ban công, cô mặc bộ váy ngủ không có tay, tóc dài đổ ở phía sau, đang ngắm trăng, ánh trăng sáng chiếu lên người, gió thổi phơi phới cứ cho người ta cảm giác cô sẽ giống như tiên nữ bay theo gió.
Cùng một gương mặt, trước đây anh chỉ cảm thấy cô xinh đẹp, nhưng không có cảm giác động tâm, ôn nhu, sợ hãi, cẩn thận quan tâm từng li từng tí, anh cảm thấy cô và anh là hai người của hai thế giới. Hiện tại, anh càng ngày càng cảm thấy gương mặt này càng xinh đẹp, có sức thu hút kì lạ, luôn hấp dẫn ánh mắt của anh khiến anh mê đắm.
Anh giật mình nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau, cô cũng tựa vào trong ngực anh, ngoái đầu nhìn lại cười cười, con mắt long lanh, bờ môi có lẽ vì mới hôn, cho nên lộ ra sáng bóng xinh đẹp.
Bên cạnh chỉ có một cái ghế dựa, anh ngồi lên, kéo cô ngồi trên đùi anh, nhịn không được cúi đầu xuống hôn cô triền miên, không muốn buông tay. Cô cười ôm lấy cổ anh, lại thích anh thân mật như vậy. Phần ôn nhu này hoàn toàn khác với cô của nữa tháng trước, tốt đẹp làm sao.
Anh không bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày kia, mình sẽ mê đắm một người phụ nữ như vậy
Ánh trăng rất đẹp, gió thổi nhẹ nhàng.
Cô tựa vào vai anh, ngắm trăng, nghe tiếng côn trùng kêu.
Anh ôm chặt lấy cô hưởng thụ giây phúc hạnh phúc này, đây cũng là một loại phong tình.
Ngồi ngắm ánh trăng, là một cảnh đẹp nhất trên đời.
Giờ khắc này, bọn họ không nói lời nào, chỉ đơn thuàn nắm chặt tay nhau, biểu đạt thân mật hạnh phúc với đối phương.
Ngồi được một lát, cuối cùng tiếng nói trầm thấp của Đông Đình Phong phá vỡ không gian yên tĩnh này:
"Vừa rồi không phải muốn nói gì đó với anh sao?"
"Đúng rồi, thiếu chút nữa tôi đã quên mất.. Anh chờ chút..."
Cô vỗ cái ót của mình, đứng dậy đi vào trong phòng lấy điện thoại di động, lúc đi ra vẫn không khách khí ngồi trên đùi anh:
"Cho anh xem một thứ?"
Một khắc này, đáy mắt cô lóe lên tia giảo hoạt.
Anh cười nhẹ, hứng thú nhìn cô, chỉ thấy cô trượt một cái, bấm vào tin nhắn video mở cho anh xem.
Tâm Đông Đình Phong vốn rất thoải mái nhẹ nhàng, ánh mắt vừa nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ trong điện thoại, sắc mặt không khỏi biến đổi, sau khi xem xong, vẻ mặt có chút ngưng trọng, nhìn người phụ nữ trước mặt ——
Trong đoạn video này, anh đang ôm Anna, cô là có ý gì đây. Đương nhiên, điểm mấu chốt nhất không phải ở đây.
"Anh thấy rồi, em có muốn nói gì không?"
Anh nhẹ nhàng hỏi, cũng không chột dạ.
Trên mặt cô cũng không có hờn dỗi, có thể vấn đề này đối với cô không lớn.
"ừm, trước tiên là chuyện lúc trước anh nói Đông gia có nội gián là sao? Tra ra nội gián là ai sao? Tôi rất hiếu kỳ ah, là ai muốn châm ngòi giữa chúng ta? Ngay cả số điện thoại này chỉ có anh, Trần Tụy và a Xán biết, mà người này vẫn biết rõ ràng. Việc này, quá kỳ lạ rồi... Để cho tôi cảm thấy hoàn toàn không có cảm giác an toàn.., anh nói có đúng hay không?"
Nghe xong những lời này, anh nở nụ cười, hai tay bưng lấy mặt của cô, liền tặng cho cô một cái hôn thật sâu... thì ra việc người phụ nữ này chính là chuyện này...
"A..., anh đang làm gì đó? Nói chuyện đứng đắn đàng hoàng coi... Không được đánh lén..."
Cô né tránh, trừng mắt người đàn ông đang cười vui vẻ, hừ, cao hứng cái gì chứ? Đều bị người khác chụp ảnh như vậy.
Anh cười, ôm chặt cô, nói:
"Còn không có điều tra chính xác."
"Nói như vậy, có phải có manh mối gì rồi phải không hả?"
"Trước mắt khó nói lắm! Anh tuy có hoài nghi vài người, nhưng mấy năm gần đây mấy người này rất an phận rất ít làm chuyện khả nghi..."
Nói đến đây, anh lại hôn cô một cái, trầm thấp hỏi:
"Không tức giận sao?"
Cô cau mày, minh bạch ý tứ của anh:
"Anh cảm thấy tôi nên tức giận sao?"
"Vợ chồng Ander xảy ra tai nạn xe đã qua đời! Anh trở về cũng bởi vì chuyện này. Đây không phải chuyện ngoài ý muốn, mà là mưu sát!"
Anh đem quá trình nói rõ cho cô!
Vừa nhắc tới việc này, không khí trong phút chốc trầm xuống.
"Nói như vậy, chuyện vợ chồng Ander và Đông Kỳ là cùng một người chủ mưu sao?"
Nếu như vậy, giống với suy đoán của cô, cô cũng hiểu vợ chồng Ander không có khả năng trùng hợp mà xảy ra tai nạn vào lúc này như vậy. Hơn nữa, ngày đó ở Tử Kính viên Đông Đình Phong vạch trần vợ chồng Ander, hoàn toàn không có bức bọn họ nói ra người chủ mưu là ai, thậm chí còn cảm thấy bọn họ không có biết hết mọi chuyện, chuyện như vậy, có chút bất thường, đoán chừng là muốn câu cá lớn... Đáng tiếc, cá không có cắn câu, mồi lại mất!
"Khẳng định có liên quan!"
"Hiện tại bọn hăọ chết rồi, có phải việc này đã mất đầu mối rồi phải không?"
Ninh Mẫn liếc nhìn anh: "Nè, có phải anh đã có đầu mối khác?"
"Không phải nói là không có, cũng không thể nói có..."
"Nói cách khác, manh mối là có, nhưng anh còn chưa có xác định được manh mối này có giá trị hay không, có phải hay không?"
"Thông minh!"
Anh cười lại hôn trộm một cái, ai, hôn đến nghiện rồi —— mềm mềm nhơn nhớt, thật sự là... Một loại hưởng thụ...
Cô cười cười, cắn anh một cái, mới nói:
"Cái số điện thoại gửi video đó tôi đã nhờ Trần Tụy điều tra..."
"Kết quả đâu?"
"Chủ nhân dãy số này đã qua đời! Có điều, khẳng định địa điểm là ở Ba Thành, Tôi nghĩ người muốn châm ngòi ly gián hai chúng ta là người bên cạnh anh, hoặc là người của An Na. Anh lấy video về mà xem xét góc độ quay đi, nhìn xem lúc đó ở bên cạnh anh, có người nào đáng nghi hay không, đem phạm vi thu nhỏ lại, để xác định được thân phận của người này, chắc có lẽ không khó khăn gì! Có điều chuyện này anh hãy âm thầm điều tra, đừng đánh rắn động cỏ."
“Ừm, chuyện này chính xác cần phải điều tra rõ ràng. Ngày mai, em đưa video này cho Trần Tụy, để cậu ta cho người điều tra chuyện này!"
Cái người giật dây kia, có thân thế vô cùng lớn.
"Mặt khác, tôi còn có chuyện muốn hỏi anh..."
Việc này, trong lòng cô buồn bực vài ngày rồi, vẫn muốn hỏi, nhưng không có cơ hội.
"Chuyện gì?"
"Ngày đó ở nghĩa địa, Thôi Tán bắt được nhược điểm gì của Đông Lôi vậy, đến nỗi cô ấy bị anh ta uy hiếp mà không nói?"
Cô còn nhớ rõ, ngày đó khi cô ấy nhìn thấy gì trong điện thoại, sắc mặt đột nhiên đại biến. Rất hiển nhiên, chuyện này, rất nghiêm trọng.
Đông Đình Phong thu lại nụ cười, nghĩ nghĩ, thả tay xuống đặt trên điện thoại, lông mày nhíu lại:
"Chuyện này không được tốt lắm."
"Có thể nói sao..."
Anh nghĩ nghĩ, mới nói: "Có biết Ôn Nhu yến không? Là nơi nổi danh ở thành phố Yêm Tư..."
Ninh Mẫn nhăn mày, sao có thể không biết chứ, quả thực như sấm bên tai ——
Cái gọi là "Ôn Nhu yến ", nói toạc ra, là hoạt động bán dâm.
Nhiều năm trước, ở thành phố Yêm Tư, có một thế lực hắc đạo, chuyên môn lừa gạt các nữ sinh viên khắp nước, dùng các loại thủ đoạn cùng bọn họ ký kết các hiệp ước không bình đẳng, về sau, hàng năm bọn họ đều tiến hành một cuộc thi đấu. Lấy phương thức tranh cử chọn ra các nữ sinh xinh đẹp nhấy, lựa chọn top 3 đứng đầu để tiếp đãi khách nhân có địa vị. Mà tới nơi này tham gia đều là các thiếu gia có tiền tài, bọn họ luôn vung tiền như rác, thậm chí có thể vì một người đẹp, mà đem phí giao dịch nhao nhao đến giá trên trời.
Ở Đông Ngải, ai cũng biết thành phố này là nơi tụ tập mua vui từ con người.
Nơi đó là một nơi của những người nhân tính đáng khinh mới đến.
"Tôi biết rõ..."
Cô gật đầu, tâm ngăn không được trầm xuống, có một dự cảm không tốt.
"Lúc đó, Lôi Lôi bị bắt đến Ôn nhu yến, anh đuổi đến thì đã trễ, Lôi Lôi đã bị người khác đưa đi. Về sau, anh cũng tìm được em ấy... Nó, nó bị người khác hạ độc... Lại sau đó, anh nhờ thị trưởng nơi đó mạnh mẽ dọn dẹp… Ngày đó ở nghĩa địa, trên tay Thôi Tán cầm là đoạn video bất nhã của Lôi Lôi..."
Chân tướng quả nhiên như cô đoán.
Lòng của cô, hung hăng siết chặt một cái.
"Chuyện này, Lôi Lôi hoàn toàn không có ấn tượng. Sauk hi nó được anh ra, hôn mê một tuần. Cũng không nhớ được những gì trong khoảng thời gian đó. Cũng may mắn nó đã quên, bằng không, mấy năm này, chỉ sợ nó sẽ bị ám ảnh, thống khổ..."
Đối với chuyện này, Đông Đình Phong luôn thương tiếc đứa em gái này. Anh thương yêu nó. Con gái Đông gia gặp phải loại sỉ nhục này, sao anh có thể bỏ qua được chứ.
"Ôn nhu yến rơi đài, chính là do anh bí mật dùng thế lực loại bỏ..."
"Không phải một mình anh làm được! Dù sao anh cũng không phải là người trong chính phủ. Thần Huống, có lẽ em biết cái tên này phải không! Anh cùng hợp tác với anh ta xử lý!"
Thần Huống?
Sao có thể không biết, người đứng đầu căn cứ không quân, Thái tử gia của Thần gia, một người có thể so với Hoắc Khải Hàng trong giới chính trị.
Cô đã được gặp một lần, giống như một khối bang, phần nghiêm túc kia, có thể so với Hoắc Khải Hàng —— xem ra, người đàn ông của cô với Thần Huống quan hệ không tồi.