chuong 154 :
Trên đời này, đàn ông tốt có rất nhiều nhưng chẳng có ai có thể khiến cô động tâm, cho đến khi gặp được Hoắc Khải Hàng, rốt cuộc cô cũng như một cô gái bình thừong, cuối cùng cũng nhiệt tình một chút.
Về phần nguyên nhân, cô suy nghĩ thật lâu, có lẽ bởi vì lúc cô cận kề với cái chết, anh ấy xuất hiện như thần, cứu cô.
Cứ như vậy, anh hùng cứu mỹ nhân đã xuất hiện.
Nhưng cô vẫn có cái tư tưởng chủ nghĩa anh hùng, rồi sau đó, lòng của cô mới có thể bị hấp dẫn bởi ngừoi đàn ông đó.
Sau lại rời khỏi Hoắc, đi Trung Quốc, sáu năm sống ở nhà Đông Phương, cũng từng gặp gỡ những ngừoi đàn ông ái mộ cô, ngừoi Trung Quốc, cũng có ngừoi Anh quốc, còn có ngừoi ở Đông Ngải—— cháu trai của người đại diện Đại sứ quán từng quyết tâm theo đuổi cô, kéo dài ba năm, cuối cùng cô cảm thấy phiền, tìm Đại sứ nói chuyện, sau đó Đại sứ nói chuyện với cháu mình, trực tiếp đuổi ngừoi về nứoc, lúc này mới yên tĩnh.
Trong mắt rất nhiều người cô là quái thai.
"Người con gái nào không khát vọng mình có một gia đình hạnh phúc, nhất ngừoi đã có con gái riêng, có thể có một ngừoi đàn ông tốt yêu mến, đã là chuyện may mắn, cư nhiên còn chọn hai lựa ba. Không phải ỷ vào mình có vài phần tư sắc sao?"
Có nhiều ngừoi bàn luận về cô, đều không tốt. Nhưng cô không thèm để ý, không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ muốn mình đơn giản sống qua ngày.
Trong cuộc đời của cô, có ngừoi đến gần thừong là có chuyện.
Nhưng cô không nghĩ tới, chiều hôm nay, có nhiều ngừoi đến gần cô, nhưng lại gặp phải rất nhiều rắc rối.
Trên bờ cát, Đông Kỳ đang chạy nhảy, giống như con ngựa thoát dây cương, Ninh Mẫn đi theo phía sau,kêu vài tiếng, thì một kẻ cơ bắp xông tới, đó là con lai, gương mặt góc cạnh rất đẹp, nhưng trên mặt lệ khí rất nặng, một đôi mắt có tính xâm lựoc khiến ngừoi ta chán ghét, sáng rực.
Cô không thích loại đàn ông như vậy mặc dù khiến ngừoi ta rung động, nhưng tuyệt đối không phải tuýt ngừoi cô thích—— cứ như dã thú.
Mà đối phương dùng Anh ngữ lưu loát nói, suýt chút nữa cô đã ngã ngữa:
"Dáng người như báu vật, giọng nói như thiên sứ. Khuôn mặt xinh đẹp, vị tiểu thư này, cô thành công hấp dẫn ánh mắt tôi . . . . . . hãy làm tình nhân của tôi đi! Đảm bảo ngày sau cô sẽ nổi tiếng, khoái lạc...!
Khi nói chuyện, anh ta cực kì càn rờ, đưa tay kéo dây buộc trên tóc cô ra, nhất thời tóc dài buông xuống, theo gió tung bay.
Loại vẻ đẹp nhu mì như vậy, khiến không ít đàn ông vỗ tay khen ngợi, sợ hãi than..
"Oa, thật là xinh đẹp! Chậc chậc chậc, ba vòng cũng đủ lớn đi!"
Trong đây có ba loại đàn ông:
Một loại là, có năng lực, có thực lực, có tự chủ, người sinh chí hướng, sinh động có cảm tình, đồng thời có trách nhiệm, loại đàn ông này, tuyệt đối là đàn ông tốt, đoán rằng cũng chẳng có bao nhiêu ngừoi.
Một loại là, có năng lực, có thực lực, thích tùy tâm sở dục, tẫn hưởng nhân sinh, nam nữ quan hệ, mặc kệ ngừoi chỗ nào cũng có hết.
Một loại là, có năng lực, có thực lực, thích tiêu xài, ỷ thế hiếp ngừoi.
Người đàn ông trước mặt, khoảng hai mưoi ba tuổi, nhuộm tóc vàng, cả ngừoi ước đẫm, dáng người cường tráng, hiển nhiên là luyện qua, một thân sát khí lộ ra ngoài, còn có một hưong vị mồ hôi đậm dặc truyền tới.
Ninh Mẫn hơi nhíu mi, lui lại hai bước, nhìn kĩ người trứoc mắt.
Cô nhớ rõ, lúc nãy cô vừa đi qua người đàn ông này đang ở cường hôn cô gái mặc bikini, cô gái đó thét chói tai, bạn trai tới cứu, lại bị một quyền của anh ta đánh cho con trai cao to kia lảo đảo, những người bên cạnh đều vây xem, hoặc là tránh ra xa, hoặc là huýt sáo, hoặc là vỗ tay, có thể thấy được người này là nhân vạt không dễ chọc.
Buồn cười là, hiện tại người đàn ông này lại theo dõi nàng.
Cô ngẩng đầu nhìn mặt trời chiều và mây xanh trên trời, cảnh tựong đẹp đẽ như vậy, toàn bộ đều bị ngừoi đàn ông này phá hủy.
Không để ý tới.
Cô đi qua bên trái, anh ta đi theo bên trái, cô đi qua bên phải anh ta đi theo qua bên phải, vì thế cô khó chịu đứng lại, liếc mắt một cái, ra một kết luận: người này, thực đáng đánh đòn.
"Tiên sinh, sao lại cản đừong của tôi."
Cô nghiêm túc nói, nhìn thoáng qua hai bên, có hai ngừoi cao to khác đang đuổi những ngừoi bên cạnh đi.
Không có nổi nóng, tiên lễ hậu binh. Đây là tác phong của cô.
"Giới thiệu một chút, tôi tên là Ba Đăc Ân."
Ngừoi đó giật mình, cười tự giới thiệu .
"Thật có lỗi, tôi không quen anh!"
"Một hồi sức, hai quen thuộc."
Ba Đặc Ân tiến lên, miệng đầy mùi rượu phả vào mặt cô, muốn chiếm tiện nghi.
Ninh Mẫn hơi bứoc sang bên cạnh, cũng không có kinh sợ chạy trốn, mà mỉm cười, cười vô cùng lạnh lùng, cũng tuyệt đối xinh đẹp, khiến Ba Đặc Ân lại lần nữa thẳng mắt —— sống ba mươi năm, còn chưa từng gặp qua một ngừoi con gái nào cuời rộ lên đẹp như vậy. . . . . .
Có một câu châm ngôn: trên đầu chữ sắc có một cây đao a!
Dám coi thường người khác, phải chịu kết cục bị coi thừong
"A. . . . . ."
Đột nhiên trong lúc đó, Bart phát ra một tiếng kêu như heo bị thọc huyết.
Lúc đó, hấp dẫn không ít ánh mắt mọi người.
Có người hỏi: "Phát sinh chuyện gì ?"
"Ba tiên sinh coi trọng cô gái này, muốn âu yếm. . . . . ."
Kỳ quái là, cô gái này im lặng đứng đó cũng chưa đụng tới, Ba tiên sinh sao lại kêu lên như thế?
Có người nghi hoặc, anh ta thấy rõ toàn bộ quá trình, cũng không có nhìn thấy cô gái này ra tay như thế nào.
Một khắc kia, có rất nhiều ngừoi thấy, Ba tiên sinh đột nhiên bưng kín hai mắt, sau đó, một tiếng rống giận tím mặt, từ miệng ra:
"Con mẹ nó, dám ám toán tôi. Bắt lấy cô ta. . . . . . Bắt cô ta cho tôi. . . . . ."
Lia lịch Ba Đặc Ân không nhỏ, hét một tiếng ra lệnh, llieefn thấy rất nhiều ngừoi cao to vạm vỡ vây quanh Ninh Mẫn, có hai ngừoi trao đổi ánh mắt, lập tức đuổi theo về phía Đông Kỳ.
Cách đó không xa, đang đi dạo A Xán thấy vậy, bay nhanh chạy đến, một tay ôm lấy Đông Kỳ đang phát ngốc, quát một tiếng với chị Thu:
"Mau kêu A La lái xe tới đây!"
A La vừa mới vào trong lấy nứoc uống.
Thu tỷ vừa thấy gưong mặt của ngừoi đàn ông đến kiếm chuyện, sắc mặt liền trắng bệch, vội vàng gọi điện thoại.
A Xán đâu, liên tục lui về phía sau, cách xa hơn mười thước, phu nhân bị mấy ngừoi kia vây quanh, anh muốn đi cứu, nhưng lại sợ không đánh lại chúng, mà tiểu thiếu gia tuyệt đối không thể có việc. . . . . .
"Ai nha, chú buông ra, nhanh đi cứu mẹ cháu đi! Nhanh đi cứu mẹ cháu đi. . . . . ."
Đông Kì nóng vội kêu.
Giờ này tất cả đã rối loạn, trên bờ cát, mỗi người cảm thấy bất an, trốn tránh , sợ mình bị liên luỵ.
Nhưng kế tiếp một màn không thể tin đựoc lại xảy ra.
Một màn này, không riêng A Xán chấn kinh, nhưng khiến mấy ngừoi cao to vạm vỡ đó dừng lại—
Ninh Mẫn đá văng chiếc giày xăng-đan, nhấc chân "phanh" một tiếng, thật mạnh đá vào má trái Ba Đặc Ân, đánh đến người ta văng nứoc miéng tứ tung, răng muốn rụng, thân thể lại chịu không nổi môt cước mạnh mẽ này từng bước lui về sau.
Ngay sau đó, cô quay đầu, lại một quyền, vững vàng đánh vào má phải của anh ta, đánh đến đầu đối phương vẹo qua một bên, giống như con gấu đần độn gục ở trên bờ cát.
Sau đó, cô cầm chiếc giày lên, tại lúc Ba Đặc Ân muốn chạy liền dùng đế giày hung hăng tát qua tát lại trên mặt anh ta, "ba ba ba", tiếng kêu vang dội rõ ràng.
Một khắc kia, toàn bộ tất cả mọi người trên bờ cát đều dừng lại, thấy một màn này kinh ngạc đến ngây người, tất cả mọi người nghĩ đến ngừoi con gái dịu dàng yếu đuối nhìn là muốn bảo vệ này, ai có thể nghĩ, trong nháy mắt cô lại thay đổi nhanh như vậy hoa hoa lệ lệ hóa thân trở thành nữ lực sĩ như vậy.
"Bắt cô ta lại, bắt cô ta lại cho tôi ! A. . . . . ."
Ba Đặc Ân lại lần nữa phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Anh ta không hề phòng bị, lúc này không hơn không kém một ngừoi cao to té ngã, trong mắt tất cả đều là hạt cát, đau đến muốn đui mù.
Vừa rồi anh ta chỉ muốn nếm thử hưong vị của cái miệng nhỏ nhắn kia, đã chu môi gần tới thì như có viên đạn hạt cát bắn vào mắt của anh, ngay sau đó liền xảy ra tình huống bi thảm như vậy, lúc này mới lại rống lên một câu, anh ta lại gặp nạn: một đôi tay đã bị ngừoi bẻ xuống—— hai tay đều trật khớp .
Mà một loạt động tác, đều phát sinh trong vòng 1 phút.
1 phút sau, ngừoi đàn ông thành con tin của Ninh Mẫn.
Cái gọi là bắt giặc phải bắt vua trước, đối phương người đông thế mạnh, bên mình quá yếu, nghĩ đến muốn thắng lợi, cũng chỉ có thể bắt được ngừoi đứng đầu bọn họ.
Đây là phán đoán lúc đầu của Ninh Mẫn khi phát sinh chuyện.
"Cô gái, thân thủ không sai, đủ ngoan, có điều tôi thích, ha ha, phù hợp làm người phụ nữ của tôi!"