"Chuẩn bị nhận điều bất ngờ nào! Like mạnh đê! :Đ :D"
Uông Dĩ Hàm xuất thân từ giới sắt thép, tổ tiên cậu ta là quý tộc, gia môn lại thượng võ, con cháu của Uông thị từ nhỏ đều luyện võ, thứ nhất để tăng cường sức khỏe, thứ hai dùng để tự vệ.
Uông Dĩ Hàm đối với võ thuật Trung Quốc rất có hứng thú, cậu ta đã từng bái một đại sư ở Trung Quốc làm thầy để học võ, luyện tập nhiều năm, nên về mặt đánh đấm, rất ít người có thể vượt mặt được Uông Dĩ Hàm.
Còn Na Sính, bởi vì từ nhỏ cơ thể anh ta đã rất yếu đuối, để tăng cường sức khỏe cha anh ta đã ép anh ta luyện võ. Luyện rồi luyện, cơ thể tự nhiên cũng nhờ vậy mà khỏe hơn. Lúc đi lính, anh ta đã vào được bộ đội đặc chủng, và từng là tay vật cừ khôi trong đội.
Bất luận là Uông Dĩ Hàm hay là Na Sính, còn cả Đông Đình Phong, họ đều đã phục vụ trong quân đội, khả năng chiến đấu mạnh mẽ của họ không ai có thể phủ nhận.
Ba người này đều là những thiếu gia, không chỉ có một xuất thân cao quý, mà thân thủ của bọn họ cũng rất phi thường. Bộ đội nữ đặc chủng, hay vệ sĩ nữ bọn họ đều đã gặp qua rất nhiều.
Trong mắt bọn họ, thông thường những người có thể đảm nhận được nhiệm vụ này đều rất mạnh, vóc dáng cao lớn, tướng mạo bình bình, rất ít người tiêu chí cao. Còn các cô gái, họ thích chưng diện, sợ đau, sợ bị thương để lại sẹo, nên có mấy ai cam tâm tình nguyện làm loại việc này. Công việc quân nhân và vệ sĩ, tiền lương hậu hĩnh thì mọi người đều biết, nhưng chẳng bao giờ có thể nổi tiếng. Hơn nữa, nếu làm không tốt còn có thể mất mạng.
Cho nên, ở Đông Ngải Quốc lưu truyền một câu nói như vậy: Nghề bộ đội đặc chủng và vệ sĩ chủ yếu là những người trẻ, mấy người này một khi đã lập ra gia đình, có vợ con thì chẳng mấy ai có thể tiếp tục.
Trong giới quyền quý giống như Đông Đình Phong, bọn họ thường thuê vệ sĩ, nhưng hầu hết vệ sĩ đều là nam, còn nữ thì rất ít.
Oanh oanh yến yến có thể qua lại trước mặt bọn họ, hoặc là thiên kim danh môn, hoặc là tiểu thư quyền quý, hoặc là những quý cô chính trị, hoặc là những siêu sao giới giải trí, các cô gái này luôn dẫn đầu những xu hướng thời trang thời thượng, ra khỏi cửa là có vệ sĩ. Họ hoặc là xinh đẹp, hoặc là quyến rũ, bình thường đều là nét điểm xuyết bên cạnh người đàn ông, hay là sợi dây nối các gia tộc lại với nhau.
Trong mắt bọn họ, đa số phụ nữ đều vô cùng yếu đuối, loại phụ nữ mạnh mẽ không phải không có, nhưng bọn họ chưa từng gặp qua người nào có thể đánh cho đám đàn ông đến mặt mày sưng tím, mà mặt mũi lại xinh đẹp như vậy, ánh mắt thì băng lãnh đến thế...
Khi bọn họ cùng Đông Đình Phong chạy tới tòa nhà bỏ hoang này, đầu tiên, bọn họ nhìn thấy trước cửa tòa nhà đậu hai chiếc xe màu đen không có biển số, cùng với một chiếc mô tô cắm thẳng vào đống tuyết gần đó, bên cạnh cửa chiếc xe màu đen có một cây gậy còn dính máu, trên mặt tuyết có dấu chân, hiện trường là một mảng hỗn loạn, có dấu tích của việc ẩu đả, và cách đó không xa, phía sau khu dân cư bị bỏ hoang đang vọng lại tiếng kêu giận dữ.
Đến lúc bọn họ đi qua tòa nhà thì chỉ nhìn thấy bốn nam nhân tướng mạo cao lớn đang vây quang một người phụ nữ mặc chiếc áo len màu tím. Ngoài ra còn có một nam nhân khác bị đánh ngã nằm rạp xuống đất, miệng vẫn đang chảy máu, hình như đã hôn mê bất tỉnh.
Còn người phụ nữ kia, tay dùng nắm đấm, chân giơ lên, tất cả đều rất mạnh mẽ. Nhưng do lấy một địch nhiều, đối mặt với mấy tên nam nhân đê tiện vây quanh, cô dần dần cũng yếu thế. Nếu như lại đánh tiếp như vậy, theo lý thuyết mà nói, phần thắng của cô rất mong manh.
Từ lúc Đông Đình Phong chạy đến đây, trong tình huống cấp bách hắn có thể nhìn ra được: Thể lực của cô đã tiêu hao rất nhiều.
***
Ninh Mẫn rất mệt, cả người đều đuối đi, bởi lẽ vết thương ở chân chưa khỏi hẳn lại bị kéo qua kéo lại như vậy, theo bản năng cô giơ nắm đấm lên, nhưng đến nửa chừng lại bị khựng lại. Lúc nãy, cô cho là mình cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi bọn chúng, bởi vì bọn chúngkhỏe hơn cô rất nhiều, cô không có cách nào chống lại được.
Nhưng không ngờ khi nghe thấy thanh âm đó, nó lại khiến cô an tâm:
“Nhìn rõ này, là anh!”
Giọng nói của người đàn ông này có một lực trấn an kì lạ.
Lúc này, cô đang đánh nhau với người ta ở chỗ mà cô không hề biết, cảm giác lạnh giá, đau đớn vô cùng, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt ân cần đó của Đông Đình Phong, trái tim như được sưởi ấm, cảm giác vui sướng không nói thành lời.
Loại cảm giác này giống như một người bị bỏ khát suốt một ngày một đêm trên sa mạc, rồi đột nhiên lại nhìn thấy ốc đảo, một nguồn nước phong phú, dồi dào đang đợi cô thỏa mãn cơn khát của mình. Rất nhiều, rất nhiều.
Đúng, lúc trước cô vẫn luôn nín thở, ép mình phải cố gắng chiến đấu đến cùng với bọn chúng. Nhất định phải kéo dài thời gian, bởi cô hy vọng người đàn ông đó sẽ đến cứu cô.
Cái hy vọng này kỳ thật rất mong manh, nhưng cô vẫn đang hy vọng...
Cuối cùng cô cũng có thể nhìn thấy.
Giây phút này, theo bản năng, cô bám chặt lấy hắn, tim không ngừng đập lên thình thịch, cả người đều run rẩy.
“Không sao! Không sao!”
Hắn ôm lấy cô, rất chặt.
Trên mặt cô có dính máu cùng với rất nhiều vết trầy xước khác, mồ hôi đầm đìa sớm đã khiến mái tóc bị ướt đẫm.
“Đông Đình Phong, lần này, sứ giả bảo vệ như anh có chút tác trách, thiếu chút nữa không đến kịp rồi. Tôi thiếu chút... thiếu chút nữa thì chống đỡ không nổi.”
Cô thở hổn hển, lại còn cố tình trêu đùa một câu.
Sau đó, ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy sau lưng bọn họ còn có mấy vị soái ca khác và một đám vệ sĩ. Không tốn bao nhiêu sức lực bọn họ đã bắt được mấy tên kia, hơn nữa mấy vị này còn đang dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn bọn họ. Cô cũng nhìn lại, cô cảm thấy có chút quen thuộc, hình như mấy vị này đều là những kẻ có máu mặt.
Nhưng rất nhanh sau đó cô lại quay đầu, tất cả sức lực đều đổ dồn vào phía hắn, mặc cho cơ thể nằm trọn trong vòng tay của hắn: Cô đã quá mệt, chân lại rất đau...
Lúc này vẫn còn có người có thể để cô dựa vào một chút, không cần phải lo lắng bị người ta toan tính, đó thật sự là một chuyện hạnh phúc.
Tháng 10, lúc ở Trúc Quốc, cô đã từng mấy lần bị người ta truy sát và vô số lần đánh nhau với người do Mạc gia phái đến, cô đều phải liều mình chiến đấu, mấy lần thoát khỏi nguy hiểm rồi lại chạy trốn.
Lúc đó, mỗi lần gặp nạn, cô đều có một hy vọng xa vời rằng: sẽ có một đội không quân xuất hiện cứu cô thoát khỏi cơn ác mộng này, và không cần phải sống chui sống lủi, giãy dụa trong đau khổ, nơm nớp lo sợ ngày mai có phải ngày cuối cùng của mình không?
Đáng tiếc, lúc tự tay cô chôn cất Hòa Bình, những trận chiến sau đó, chỉ mình cô đơn độc chiến đấu. Mỗi lần, cô đều dùng hết tâm trí và sức lực, cô luôn cảm thấy mệt mỏi. Sau này, cô đã thành công trốn thoát khỏi khu vực do phần tử vũ trang của Mạc gia bao vây, lúc đó cô mới có thể tạm nghỉ.
Lần này, cô bị đụng xe, rồi lại bị bắt, lúc tỉnh dậy là một trận đấu ác liệt.
Cô bị lôi đến tòa nhà bỏ hoang này, lúc bị bọn chúng ném xuống đất, vì bị đập vào tường mà tỉnh lại, nhìn thấy ở cửa có người cầm súng đang quan sát qua điện thoại, cánh cửa thì khép hờ, cô tìm cách cắt bỏ đoạn dây thừng trên tay. Sau đó, dùng sợi cước đặc biệt trong bộ giải mã, từ cửa sổ tầng 5 đi ra, rồi lại từ ban công tầng 4 đi vào. Do phải phá cửa nên thanh âm phát ra quá lớn khiến bọn chúng phát hiện hành tung của cô. Bọn chúng nhanh chóng đuổi theo, cô tay không vật lộn với bọn chúng, đầu tiên khiến bọn chúng bắn hết đạn, sau đó mới lại gần bọn chúng.
Quá trình rất mạo hiểm, trên đường còn xuất hiện thêm một Hàn Thuần, tiểu từ này muốn cứu cô, nhưng không biết thế nào lại bị bắt lại, sau đó bị bọn chúng đánh ngất trong tòa nhà, cũng chẳng rõ là còn sống hay đã chết.
May mà cô còn chống đỡ được, cuối cùng chuyển nguy thành an.
Trong nguy hiểm mới thấy hết chân tình!
Đây là lần đầu tiên Ninh Mẫn cảm thấy, gặp được Đông Đình Phong là một sự may mắn lớn trong cuộc đời của cô, nó khiến cô hết lần này đến lần khác thoát khỏi móng vuốt của tử thần.
“Sau này, anh có nên dùng dây thừng buộc em lại đằng sau không? Thật là không lúc nào khiến người ta bớt lo...”
Đông Đình Phong dịu dàng đỡ lấy cô, lúc này hắn phát hiện trên ngươi cô chỉ mặc mỗi một chiếc len, áo khoác ngoài không biết đã bị ném ở đâu rồi. Hắn vội vàng cởi áo khoác ra bọc lấy cô, còn dùng chiếc khăn nhỏ trong túi áo lau đi những giọt máu dính trên mặt cô, sau đó cau mày trách móc một câu, sự lo lắng suốt dọc đường cuối cùng đã được buông xuống.
Ninh Mẫn cười cười, bởi vì ánh mắt khẩn trương kia của hắn khiến tim cô ấm lại, khoảng cách giữa lông mày tự nhiên cũng lộ ra nét ôn nhu, dịu dàng. Giây phút này, cô hoàn toàn tin tưởng hắn, cơ thể cứ mặc sức dựa vào hắn.
Cô mệt, cơ thể mệt, nhưng tâm tư càng mệt hơn...
Lúc trước, cô mới biết Hoành Vy vẫn còn sống. Ngay sau đó, cô lại được biết cô ấy đã gả cho người khác, trong lòng cô vô cùng khó chịu, đó không phải bởi vì Hoành Vy đột ngột kết hôn với người ta mà vì người đàn ông kia họ Mạc.
Hoành Vy có thể lấy bất cứ người nào trên đời này, nhưng duy nhất không được phép dính dáng đến họ Mạc đó, một đả kích lớn như vậy vừa mới hình thành, cô còn chưa kịp bình tĩnh lại thì ngay sau đó, cô lại bị đụng xe, bị bắt cóc, trong lúc hôn mê, hỗn loạn lại bắt đầu một cuộc chiến tự cứu lấy mình.
Cô của hiện tại, trái tim vô cùng yếu ớt, luôn khát khao được bảo vệ, khát khao đến được một vùng đất bình yên để từ từ dưỡng sức.
Và Đông Đình Phong đã đến, đến rất đúng lúc, hắn cho cô cảm giác ấm áp và yên bình như vậy.
Đông Đình Phong kinh ngạc khi nhìn thấy cô ngoan ngoãn dựa vào hắn như một con mèo, chắc hẳn cô rất mệt, và cảm giác vui mừng xen lẫn yêu thương của hắn lại càng thêm mãnh liệt.
Nếu như hắn đến chậm một bước, kết quả có lẽ...
Hắn không dám nghĩ, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ ôm cô thật chặt, hôn nhẹ lên mái tóc của cô.
Hành động này là muốn giúp cô trấn an, nhưng cũng là muốn trấn an chính bản thân hắn. Giây phút này, cô có thể dựa vào hắn, đó chính là nhờ ông trời ban cho.
Hai người cứ thế ôm nhau, mỗi lúc một chặt hơn.
“Em ngồi xuống một chút nào, anh đi thẩm vẫn mấy tên kia đã! Sau đó lập tức đưa em về nhà!”
Hắn lại hôn nhẹ lên tóc của cô.
“Ừ!”
Ninh Mẫn gật đầu, cô cũng rất muốn biết mấy tên này là do ai phái đến, hôm nay cuối cùng cũng tóm được mấy tên còn sống!
Vệ sĩ mang đến chiếc ghế cũ, Ninh Mẫn khép lại chiếc áo rồi ngồi xuống, yên lặng nhìn Đông Đình Phong quay đầu đi, cách đó không xa, hai người đàn ông khí chất đầy mình vẫn luôn dùng ánh mắt kinh ngạc để quan sát bọn họ.
Trên mặt đất, bốn tên bắt cóc bị trói lại với nhau, mặt nạ trên mặt đã bị tháo xuống để lộ rõ bộ mặt thật.
Đông Đình Phong đi tới, hai tay xỏ túi quần, lúc này hắn đang mặc một chiếc sơ mi màu bạch kim cùng chiếc quần âu màu đen, cách phối hợp vô cùng cổ điển này khiến cả người hắn toát lên khí chất cao quý, nho nhã, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén và đáng sợ. Vẻ mặt quái quỷ đó nhìn gần có thể khiến người ta khiếp sợ mà run lên bần bật.
Đông gia luôn hành động rất khiêm tốn, không gây sự bừa bãi, Đông Đình Phong trời sinh tính tình lạnh nhạt, không thích khoe khoang.
Hắn ở bên ngoài, chính xác là có tin đồn như: hắn cùng vô số thiên kim nào đó hẹn ước, hoặc cùng cả tá mỹ nữ danh tiếng qua lại, kèm theo một vài tấm ảnh để làm chứng, nhưng mấy chuyện này quá nửa chỉ là tin đồn, người thật sự hiểu được Đông Đình Phong thì sẽ hiểu rõ, trong lòng hắn, công việc luôn được đặt lên hàng đầu.
Ví dụ như Uông Dĩ Hàm và Na Sính, họ vô cùng hiểu hắn, cuộc sống của Đông Đình Phong vô cùng trong sạch, ngay cả hòa thượng cũng không có được thanh tâm quả dục như hắn.
Đã từng có lần Uông Dĩ Hàm cười cợt hỏi hắn:
“Này, người anh em, cậu 28 chứ không phải 18, thật sự không cần... Haizz, có cần phải đi khám xem bị khuyết tật chỗ nào không?”
Đông Đình Phong lãnh đạm cười:
“Đông Kỳ chính là minh chứng rõ nhất cho khả năng của tôi rất tốt!”
“Nếu như khả năng của cậu tốt, tại sao lại không có hứng thú với đàn bà? Người anh em, có người đàn ông nào lại không có một hai người bạn ~ giường. Cho dù không có bạn ~ giường thì cũng nên kết giao thêm mấy người để sau này có thể trở thành Đông phu nhân cũng được. Cậu xem lại cậu đi, lúc nào công việc cũng ngập đầu. Lúc nghỉ ngơi thì quá nửa thời gian đều làm ông bố hoàn hảo. Cậu không cảm thấy cuộc sống của mình rất tẻ nhạt sao?”
Đối diện với câu hỏi của Uông Dĩ Hàm, Đông Đình Phong chỉ ném ra một câu:
“Mấy thứ dung tục đó, cậu có thể ăn, còn tôi nhìn thấy phát chán. Dĩ Hàm, trong chuyện này, tôi và cậu hoàn toàn khác nhau. Nên Dĩ Hàm, đừng lôi chuyện này ra. Quá là tẻ nhạt!”
Người nào đó bị tổn thương liền á khẩu, không nói được gì.
Trong thời đại thay đổi như vũ bão này, một người đàn ông thành công trong sự nghiệp không thể thiếu một người đàn bà. Rất nhiều đàn ông bên cạnh luôn có vô số bóng hồng, lợi dụng khả năng của mình để hưởng thục sự xa hoa trụy lạc, theo đuổi cuộc sống mơ màng như người say.
Thế giới của người trưởng thành vì lẽ này mà sớm đã mất đi trái tim thuần khiết, và cũng chính vì lẽ sống đó mà bất cứ đồ vật gì đều có thể dùng tiền hay lợi ích khác để hoán đổi. Quy tắc của trò chơi chính là: Đàn ông tiêu tiền, đàn bà bán sắc, một khi “tiền” và “hàng” được thanh toán xong thì đường ai nấy đi. Hai bên mua bán đều biết đây là một vở diễn. Bất cứ ai tham gia vào đều phải diễn cho thật tốt.
Uông Dĩ Hàm chính là người như vậy, cậu ta thay bạn gái như thay áo, nhiều đến nỗi không thể đếm hết được.
Trái ngược lại với cậu ta, Na Sính được dạy dỗ rất nghiêm khắc, trải qua một tình yêu tan vỡ, nên anh ta thì chỉ nghe theo sự sắp xếp gia đình.
Còn Đông Đình Phong ư, hắn chưa bao giờ yêu.
Sinh ra trong giới quyền quý, là một người đàn ông thành công, làm sao có thể thiếu tình yêu với đàn bà?
Bên cạnh Đông Đình Phong, những cô gái xinh đẹp tài năng không thiếu, nhưng lại chẳng một ai có thể lọt vào mắt xanh của hắn.
Hơn nữa lại nói: Nếu là những tổng giám đốc khác, bên cạnh luôn có một dàn những thư ký xinh đẹp, nhưng riêng hắn, tất cả các trợ lý đều là nam.
Hỏi nguyên nhân thì hắn chỉ trả lời như vậy:
“Có thể tiết kiệm không ít phiền phức, hơn nữa, công việc của tôi, không người phụ nữ nào có thể đảm nhận được.”
Hắn là người cuồng công việc, số lượng trợ lý cũng rất nhiều, năng lực làm việc của đàn ông lớn hơn so với phụ nữ, cho nên hắn chỉ dùng nam.
Kỳ thực, Đông Đình Phong là một nam nhân giữ mình trong sạch, nhưng những tạp chí giải trí lại rất thích lôi hắn lên trang nhất, thỉnh thoảng họ lại viết ra một cái tin mập mờ khiến mọi người tò mò. Nguyên nhân chỉ bởi vì hắn có một sực hấp dẫn rất lớn, luôn là nhân vật quý báu của các tạp chí tài chính. Và đối mặt với những tin đồn này, hắn chưa bao giờ phản bác hay đính chính lại, cứ để mặc cho bọn họ vẽ vời.
Đây là một người đàn ông chứa đầy vẻ thần bí, đi trên phố, hỏi những người qua đường, 10 người thì ít nhất 7, 8 người nhận ra hắn.
Mấy tên bắt cóc này cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên chúng biết rõ người đang đứng trước mặt mình là ai, sắc mặt từng kẻ dần trở nên tái nhợt.
“Ai sai các ngươi đến?”
Đông Đình Phong từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt quét qua nét mặt bọn chúng một lượt, ánh mắt đó sắc lạnh như dao, khiến người ta có cảm giác một luồng sát khí đi qua.
“Trong các ngươi, ai là kẻ cầm đầu?”
Hai câu hỏi đều không có câu trả lời.
Mấy kẻ này đều cắn chặt răng, nửa chữ cũng không nói ra.
Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại mặt tên mập mạp nhất, bình tĩnh nghiên cứu một chút:
“Ngươi, hình như ta đã gặp ngươi ở đâu rồi? Để ta nhớ...”
Hắn híp mắt suy nghĩ, đại não giống như một chiếc vi tính, rất nhanh sau đó sắp xếp lại những hình ảnh trong đầu.
Một lúc sau:
“Nhớ ra rồi... Con nuôi của hội chủ Thanh Đường Hội - Nhạc Phương đúng không? 6 năm trước, lúc Nhạc lão phu nhân qua đời, ta đại diện Đông gia đến viếng, chúng ta đã gặp nhau lần đó!”
Câu này nói ra, người tên Nhạc Phương này sắc mặt liền cứng đờ: Không ngờ chuyện lâu như vậy, vị quý nhân này lại có thể nhớ rõ như thế, lúc đó, hắn ta chỉ cùng hội chủ đứng đón khách mà thôi.
“Đông thiếu có ánh mắt thật tinh tường!”
Hắn ta không thể không phục, thật sự rất khâm phục.
Thanh Đường Hội là một bang xã hội đen, Nhạc lão phu nhân đã từng có giao tình với bà nội của Đông Đình Phong. Đông gia và Nhạc gia bình thường không qua lại, nhưng Đông gia lấy hiếu trị gia, khi trưởng bối qua đời, để thể hiện lòng kính trọng, Đông Đình Phong đã đích thân đến viếng.
“Hứ!” Đông Đình Phong lập tức cười lạnh một tiếng, “Tay của Thanh Đường Hội hình như với càng ngày càng dài rồi, trong địa phần Ba Thành lại dám ngang ngược như vậy. Xin hỏi, đây là các người muốn làm cho ai xem? Hả?”
Thanh âm này vẫn lãnh đạm như cũ, ánh mắt giống hàn băng, những chữ cuối cùng nồng nặc một mùi nguy hiểm.
Ai mà không biết, Ba Thành là địa bàn của Đông gia, sự hưng thịnh của Ba Thành hôm nay là công lao to lớn của gia tộc trăm năm, Đông gia. Những năm qua, Đông gia đã đầu tư một phần cực lớn, hơn 60 năm, Đông gia luôn phối hợp cùng chính phủ giúp Ba Thành trở thành một thành phố quốc tế lớn, hoàn toàn đi vào hiện đại hóa. Ở Ba Thành, Đông gia chính là ông trùm.
Nhạc Phương sao không biết thế lực của Đông gia chứ, trán hắn ta không ngừng toát mồ hôi:
“Trong chuyện này... hình như có nhầm lẫn... Đông thiếu, ngài có thể cho Nhạc Phương hỏi một chuyện được không?”
Đông Đình Phong cau mày, nhưng vẫn đồng ý.
“Người phụ nữ này là gì của Đông thiếu?”
Nhạc Phương rất hiểu rõ Đông Đình Phong, vị quý nhân này chưa bao giờ vì nữ nhân mà gia mặt. Hắn ta đoán, người phụ nữ này có lẽ là sự thích thú mới của Đông Đình Phong.
“Không biết rõ mà dám ra tay? Thanh Đường Hội từ lúc nào lại hành động ngu xuẩn như vậy?”
Nhạc Phương chỉ có thể nhìn Đông Đình Phong cười xấu hổ.
“Ngươi nghe rõ đây, người mà các ngươi bắt là phu nhân của ta! Thanh Đường Hội các ngươi nhận sự ủy thác của kẻ nào mà dám động đến cả phu nhân của Đông Đình Phong ta?”
Thanh âm rất tĩnh, tĩnh nhưng có lực, vô hình chung có một luồng khí thế bức người ở từng câu từng chữ tản ra, hung hăng áp bức.
Nhạc Phương bị dọa, những kẻ còn lại cũng cố gắng hít một hơi thật sâu, bọn chúng đều bị cái thông tin kia làm cho kinh hãi.
“Cô ấy... là... là Đông phu nhân?”
Cái sự thật này khiến toàn thân anh ta lạnh cóng, vội vã giải thích:
“Đông thiếu, ngài nghe tôi nói, chúng tôi thật sự không biết cô ấy là Đông phu nhân. Cũng tuyệt đối không có ý chĩa vào Đông gia. Sự tình là như vậy, không lâu trước đây, chúng tôi nhận được một đơn đặt hàng. Đối phương đưa cho chúng tôi một bức ảnh cùng với tung tích của Mạc Nghiêu Chi. Họ nói người phụ nữ trong ảnh sẽ gặp Mạc Nghiêu Chi, lúc đó hãy bắt lấy cô ta, thiếu chân cụt tay cũng kệ, miễn sao còn sống. Cuối cùng, làm xong việc chúng tôi sẽ có 3 triệu đô chuyển thẳng vào tài khoản. Nếu như sớm biết cô ấy là Đông phu nhân, thì Thành Đường Hội chúng tôi làm sao có thể nhận vụ này chứ. Nhạc gia và Đông gia có kết giao...”
Hắn ta vội vàng vịn vào cớ giao tình để tìm đường lui cho cả mình và Thanh Đường Hội.
“Bớt nói nhảm đi, ta chỉ hỏi một câu, người thuê là ai?”
Đông Đình Phong lạnh lùng cắt lời hắn ta.
“Việc này tôi không rõ. Là đơn đặt hàng do phụ thân nhận. Hình như lai lịch không hề nhỏ, bọn chúng còn nhắc nhở trước, người phụ nữ này... à, không, Đông phu nhân thân thủ không hề tầm thường, nhưng chúng tôi không ngờ phu nhân lại lợi hại như vậy...”
Nói xong, Nhạc Phương dùng ánh mắt kinh ngạc đến bội phục quét qua người phụ nữ đang ngồi ở đó, mái tóc rối tung, ánh mắt hàn băng, nhưng lại toát ra vẻ xinh đẹp đến kinh người. Nhớ Nhạc Phương hắn đã lăn lộn bao nhiêu năm nhưng chưa từng bị thất bại thảm hại như vậy, quả là mất mặt!
Ninh Mẫn biết ai đã thuê người bắt cô, chắc chắn là Mạc Thần Chi.
Người đó thật sự giống như âm hồn bất tán vậy: Thân đang ở trong tù còn có thể sai người chạy đến Đông Ngải Quốc thuê xã hội đen ở đây bắt cô, năng lực thật sự rất lớn!
Cô nhắm mắt lại thì nghe thấy Đông Đình Phong lạnh giọng nói:
“Dĩ Hàm, phiền vệ sĩ của cậu trông giữ mấy tên này cho tôi. Nếu như hắn không biết, vậy tôi sẽ đến tìm hội chủ Thanh Đường Hội.”
“Ừ, không thành vấn đề! Mấy kẻ này để tôi sai người đưa tới biệt thự ngầm!”
“Cảm ơn!”
Đông Đình Phong cúi đầu nói một tiếng.
Chuyện coi như tạm dừng ở đó.
Hắn quay đầu, nhìn thấy cô nét mặt mệt mỏi tựa lưng vào ghế, tay thì rụt lại trong chiếc áo của hắn, chìm đắm với cánh hoàng hôn đang từ từ buông xuống. Cô lúc này đã thu lại tất cả những tà khí lúc nãy hùng hổ đấm đá, cả người toát ra vẻ thuần khiết đến vô hại. Ánh chiều tà nhàn nhạt khiến trán cô nhuốm một màu hồng, mái tóc ánh lên những khoảng sáng.
“Mệt lắm đúng không?”
Hắn đến gần, nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng. Con ngươi cô cùng với hàng mi dài cong vút đang run lên, cơ thể có chút chống đối.
“Anh đưa em về nhà!”
Đáp lại ánh mắt đầy ấm áp kia của hắn là một câu nói qua loa:
“Tôi có thể tự đi, anh đỡ tôi là được rồi, đừng quên, anh vẫn bị thương. Ít động thôi!”
“Anh có thể hiểu đây là em đang quan tâm anh không?”
Ninh Mẫn: “...”
Được thôi, cứ cho là vậy đi!
Hắn mỉm cười đỡ lấy cô:
“Đi thôi! Em phải nhanh chóng xử lí vết thương!”
“Đợi chút, anh sai người lục soát cả tòa nhà xem, Hàn Thuần lúc nãy có đến theo, hiện tại không biết còn sống hay đã chết...”
Cô nhớ ra Hàn Thuần.
“Ừ! Trần Tụy, cậu đi xem xem! Dĩ Hàm, cậu cũng phái người tìm xung quanh coi...”
Trần Tụy và Uông Dĩ Hàm đồng ý, sau đó lần lượt rời đi.
Thấy ổn thỏa, Ninh Mẫn mới cùng Đông Đình Phong đi ra.
Chân rất đau nên cô dồn hết trọng lượng cơ thể về phía Đông Đình Phong, hai người cứ dính sát vào nhau mà đi. Đối với chuyện này, nam nhân kia rất hài lòng, hắn cứ đỡ cô như vậy, đây là chuyện hắn muốn làm.
Đột nhiên, một vệ sĩ áo đen ở sau cùng chạy nhào tới, đứng ngay trước mặt hai người bọn họ, anh ta cẩn thận quan sát Ninh Mẫn:
“Tôi, hình như quen cô!”
Ninh Mẫn ngẩng đầu đánh giá người đàn ông cao lớn này và cố gắng lục lọi những ấn tượng trong kí ức, sau đó mí mắt đột nhiên giật lên, cảm giác là điều chẳng lành.
“Xin lỗi, tôi không quen anh!”
“À, chắc cô không nhận ra tôi. Ngày 16 tháng 9 năm 2011, tôi xuất ngũ, lúc đi qua phòng làm việc của cấp trên ở khu D, tôi có nhìn thấy cô đang cùng đội trưởng đi về phía phòng làm việc của Trung tướng Nhuế. Tôi có nghe thấy Trung tướng gọi cô là Tiểu Ca. Tôi nhớ, nếu không nhầm thì cô chính là vị đội trưởng tổ hành động đặc biệt Liệp Phong đã từng từ chức trước đây - Ninh Sênh Ca!”
Câu nói này thật sự rất có tính kích thích!
Giây phút này, Ninh Mẫn cảm thấy da đầu tê dại.
Đông Đình Phong ngẩn người kinh hãi.
Ánh mắt Uông Dĩ Hàm trợn tròn đến ngây ngốc.
Còn Na Sính thì lộ vẻ khó tin, cả người rối bời.
Ba người đàn ông này đối mặt với bất kỳ chuyện gì chưa bao giờ kinh hãi đến biến sắc như vậy. Nhưng vì câu nói này mà mặt mày họ đều khác lạ:
Vừa nãy bọn họ vẫn còn thảo luận về chuyện cả tổ Liệp Phong bị chết hết, rồi ngay giây phút này đây, bọn họ lại nghe thấy người đứng đầu tổ Liệp Phong vẫn còn sống. Đúng là một tin động trời!
Trời ạ, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Từng ánh mắt kinh ngạc đổ dồn về phía Ninh Mẫn, quan sát phản ứng của cô.
Sắc mặt của Ninh Mẫn vẫn bình tĩnh như không, ánh mắt bối rối nhanh chóng được cô giấu đi, sau đó cô dùng một ngữ khí hời hợt trả lời lại:
“Không, anh nhầm rồi, tôi không phải Ninh Sênh Ca, tôi tên Hàn Tịnh!”
“Nhưng cô rất giống Ninh Sênh Ca mà tôi đã gặp... Tôi không thể nhầm được!”
“Chuyện người giống người đâu phải thứ kì lạ gì!”
Vệ sĩ này trầm tư suy nghĩ, cuối cùng cũng không nói lại.
Đông Đình Phong không có hỏi mà lặng lẽ đỡ lấy người phụ nữ đang trợn mắt nói dối này ra ngoài.
Bên ngoài, những cơn gió bấc mang theo tuyết vụn thổi đến, cảm giác lạnh thấy xương khiến cô run lên trong vòng tay của hắn.
Lúc ngồi lên xe, cô ngồi im lặng một góc, cái gì cũng không nói, đôi mắt khép lại sau đó mấp máy môi nói với hắn:
“Tôi rất mệt, mong anh đừng hỏi gì hết!”
Hắn nghe lời cô, không hề hỏi, chỉ dùng cành tay to lớn ấy nhẹ nhàng ôm lấy cô cùng về nhà.